KHO TÀNG TRUYỆN CỔ TÍCH - Trang 2073

Phú hộ thấy đầu tóc người vợ hôm nọ còn dài, bây giờ đã biến đi đâu mất,
bèn ngạc nhiên hỏi:

- Tại sao đầu tóc của vợ con lại cắt cụt đi như vậy?

Anh nông phu tần ngần hồi lâu rồi đáp:

- Chẳng giấu gì cha, nhà con nghèo không đủ tiền mua, mà nếu không mua
thì cũng ít có dịp nào tốt hơn. Vì vậy, vợ con phải cắt tóc bán đi mới đủ số
tiền năm quan đó.

Nghe nói, phú hộ vẫn làm thinh. Từ ngày có người cha nuôi, hai vợ chồng
anh nông phu tỏ ra rất niềm nở và chịu khó chăm sóc hầu hạ không biết
mệt. Phú hộ vẫn không cho biết quê quán gốc tích thật của mình, hàng ngày
vẫn ăn no ngủ kỹ, đôi lúc lại kêu váng đầu mỏi lưng, bắt họ phải xoa bóp
hoặc tìm thầy chạy thuốc. Mặc dầu vậy, hai vợ chồng vẫn cơm nước săn
sóc không bê trễ. Cứ như vậy được vài tháng sau, nhà họ đã nghèo lại
nghèo thêm. Họ phải cố gắng làm thêm để nuôi cha, có bữa phải nhịn đói
để nhường cơm cho ông già. Tình hình như vậy kéo dài được nửa năm, nợ
nần của họ chồng chất quá nhiều mà trong nhà thì gạo và tiền đã kiệt. Một
hôm hai vợ chồng tỉnh dậy đã thấy người cha nuôi khăn gói chỉnh tề. Ông
bảo họ: - Các con hãy đốt cái nhà này, rồi đi theo ta!

Vợ chồng đưa mắt nhìn nhau tưởng ông phát điên. Nhưng sau đó đã thấy
phú hộ giục:

- Làm con thì phải vâng theo cha mẹ, chớ có sai lời. Cha đã bảo các con đi
theo ta kiếm ăn, còn cái nhà này ọp ẹp chẳng đáng bao lăm, đừng tiếc nữa.
Vợ chồng không dám cãi, đành nhặt nhạnh một vài món đồ buộc thành một
gói, rồi châm lửa đốt nhà. Đi theo ông già, họ thấy ông lần hồi xin ăn, tối

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.