KHO TÀNG TRUYỆN CỔ TÍCH - Trang 2243

đầu trọc va vào nhau quá mạnh, chết ngay tại chỗ, không kịp la. Hai người
kia thấy vậy, nghĩ đến gông cùm đang chờ mình ở công đường, nên không
ai bảo ai, trốn ngay tắp lự.

Gần chỗ xảy ra tai nạn không xa, có một cái quán bán rượu. Chủ quán là
một người đàn bà, nhưng hôm ấy lại đi vắng, mãi đến quá trưa mới về.
Thấy có bốn cái xác sư ông chết ở gần quán của mình, thì hồn vía mụ lên
mây, không phải vì sợ hồn ma quấy phá, mà sợ rồi đây quan nha lính tráng
hương chức làm tình làm tội, khó lòng sống nổi. Nghĩ vậy mụ quán đem
hết can đảm và sức lực lần lượt lôi bốn cái xác kia về phía sau quán để tìm
cách chôn đi cho biệt tích.

Khi mụ kéo xong cái xác thứ tư thì ngoài cửa bỗng có một người đi vào.
Mụ quán xanh mắt tường việc của mình đã bại lộ. Vừa ló mặt ra nhìn, mụ
mới biết đó là một lão sãi [2] , khách hàng quen thuộc vẫn hay đến quán
mụ để thỉnh thoảng làm vài chén ấm bụng. Chợt nghĩ ra được một kế, mụ
quán ân cần rót cho khách một chén rượu ngon, rồi làm bộ rầu rĩ, nói:

- Tôi vô phúc có một đứa cháu trai mấy lâu đi ở với người ta, rồi nó mang
bệnh trở về. Tôi đã cạo đầu cho nó để may ra nhờ Phật tổ tế độ cho khỏi
tiền oan nghiệp chướng, không ngờ ngày hôm qua nó nhiễm gió độc mà
chết. Tôi già cả chẳng biết tính liệu làm sao, thật là cơ khổ.

Sãi ta vốn quen nghề chôn cất thuê, liền đáp ngay:

- Khó gì việc ấy. Chỉ một vài nhát thuổng là xong, tôi sẽ giúp cho mụ. Còn
công xá thì mụ cho tôi vài bầu rượu là đủ.

Mụ quán không từ chối tấm nhiệt tình của sãi, bèn nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.