KHO TÀNG TRUYỆN CỔ TÍCH - Trang 2482

chi đã có một cái cối giã vừng trong nhà bếp. Duy chỉ cần một chiếc niêu
con để nấu thuốc, anh tôi bèn tìm bà Lộc ở nhà dưới hỏi mua chiếc niêu đất
bé tí mà trước kia bà thường dùng để nấu cơm cho một mình bà ăn. Được
nồi rồi anh tôi hý hoáy pha chế, sắc nấu thành một thứ nước đen lệt sệt. Rồi
đi thuê đặt thổi mấy cỡ chai con, lại thuê in cả nhãn hiệu:


BÌNH ÂN DƯỢC PHÒNG THUỐC GỊT

Chuyên chữa: ghẻ lở, mụn nhọt, gãy xương, bong gân.


Mấy chữ "Bình Ân dược phòng" nghe thật "oách" mà chung quy, "quy trình
công nghệ" chỉ quanh quẩn trong một cái niêu và một cái cối giã vừng!
Bình Ân là biệt hiệu của anh tôi, bởi tên anh là Gióng tức là Phù Đổng -
Nguyễn Đổng Chi - anh hùng dẹp giặc Ân, nên anh mới đặt cho mình biệt
hiệu trên. Chai lọ rót thuốc xong nút lại, rồi cũng được gắn xi và bọc một
lớp giấy bóng kín đáo, đẹp đẽ, sau đó đưa đi cổ động bán. Hồi ấy trên tuyến
đường Bến-thủy - Hải-phòng có một ông nhân viên người làng Kim-trùy,
cách quê tôi chừng 3km, làm kiểm soát viên trên một chiếc tàu biển chở
hàng, vào những ngày rảnh rỗi thường tới nhà tôi chơi. Nhân tiện, anh tôi
bèn đề nghị ông cho đi tàu nhờ ra Hải-phòng để bán thuốc Gịt. Ông ta nhận
lời đưa anh tôi cùng đi mấy chuyến ra Hải-phòng. Cha tôi không nói gì
trước việc làm của anh (chắc ông vẫn coi là trò trẻ) nhưng đôi lúc mắt ông
đã có cái nhìn khang khác với đứa con 16 tuổi. Ngày nay, mỗi lần đi trên
tàu hỏa, bắt gặp những ông đứng tuổi đeo kính đen, vai quàng xắc, tay cầm
đủ loại thuốc cao đơn hoàn tán chìa vào tận mặt khách, miệng nói liến
thoắng: - "Nếu quý khách chẳng may có ai ghẻ lở, hắc lào, mẩn ngứa,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.