KHO TÀNG TRUYỆN CỔ TÍCH - Trang 356

còn nằm trong vỏ nhưng mà ánh sáng của nó vẫn sáng rực đáy song. Tuy
lặn giỏi, nhưng đáy sông sâu thành vực, họ chỉ lặn xuống nước được một
lúc rồi lại phải lên ngay, vì thế nhiều người lên tay không. Về sau chỉ có
vua nước Chàm chiếm được lưỡi gươm đưa lên mặt nước.

Nhưng vua Chàm vừa lên tới bờ thì Pô-thê đã nhanh tay cướp lấy gươm
thần trao cho vua Ja-rai. Giữa lúc đó thì vua Khơ-me cũng mò được vỏ
gươm đưa về nước họ. Cuộc mò gươm đến đấy là kết liễu.

Tức mình vì mất gươm, người Chàm bèn gây một cuộc chiến tranh dữ dội
với người Ja-rai bao nhiêu năm tháng. Họ kéo quân đến nước Ja-rai phá
làng mạc, giết người, cướp của. Pô-thê nhờ có hòn đá, quả cây, sợi dây và
cái gậy có phép màu nhiệm chiếm được trong lúc đi đường, nên đủ sức
giúp người Ja-rai chống chọi lại với địch thủ. Nhưng phép thần của người
Chàm cũng rất cao cường. Họ làm cho cuộc chiến tranh ngày càng kịch liệt.
Cả hai bên đều chưa phân thắng bại.

Pô-thê bèn sai giết một con trâu trắng và một con trâu đen làm lễ cúng lưỡi
gươm thần rồi nói: "Hỡi gươm thiêng! Hãy tỏ sự linh dị ra để theo về với
một bên cho dứt khoát!". Đoạn cầm gươm thần vào tay. Pô-thê xông vào
giữa quân Chàm. Lưỡi gươm tự nhiên khi phun ra lửa, khi dâng đầy nước,
làm cho người Chàm hoặc bị chết cháy hoặc bị chết đuối không sao kể xiết.
Pô-thê lại dùng roi làm phép làm cho trời đất tối tăm mù mịt khiến người
Chàm chả biết đường nào mà trốn.

Sau khi trao lưỡi gươm thần cho vua Lửa (Li Pa-tao)[1] Pô-thê ra đi, không
quên dặn người Ja-rai phải luôn luôn kết hiếu với người Khơ-me là kẻ được
trời giao cho nhiệm vụ giữ vỏ gươm thần[2].

2. Truyện thứ hai của người Ja-rai (Djarai):

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.