KHO TÀNG TRUYỆN CỔ TÍCH - Trang 584

Như bông hoa lài cắm bãi cứt trâu

Càng ngẫm nghĩ về "gói quà", nàng càng buồn bực, trách chồng dốt nát để
mang về cho mình một lời trêu chọc chua cay, rồi nghĩ tới duyên phận hẩm
hiu, nước mắt nàng lã chã. Nàng vứt cái thoi, bụng bảo dạ: - "Thân thế ta
thật chả ra gì. Trên đời có bao nhiêu người khôn ngoan tài giỏi, còn ta thì
lấy nhầm phải một thằng chồng u mê đần độn!". Trong một cơn phiền
muộn, nàng chạy ra bờ sông, toan nhảy xuống dòng nước trẫm mình cho
rồi một đời.

Lại nói chuyện ông thầy dạy học, sau khi tiễn chân anh chàng bán vải ra
khỏi cửa, nghĩ đi nghĩ lại thấy sự trêu chọc ác nghiệt của mình thật là
không phải. Ông đâm ra lo câu chuyện đưa tới một kết quả không hay: -
"Không biết chừng người đàn bà ấy phẫn chí liều thân hoại thể thì ta sẽ có
tội rất lớn với danh giáo". Nghĩ thế, ông đồ bèn đi mượn một cái giỏ đựng
cá thủng trôn, rồi mang ra bờ sông cùng với chiếc cần câu làm bộ câu cá.
Ông cứ men theo dọc bờ sông gần làng, đi lại trông chừng. Khi thấy một
người đàn bà ngồi trên bờ vắng đang ôm mặt khóc thút thít, ông biết ý vội
tiến đến gần, có ý chìa giỏ cho nàng thấy và nói:

- Chị này ngồi tránh đi chỗ khác cho tôi câu cá nào.

Người đàn bà đó đúng là vợ anh chàng bán vải. Nàng ngước mắt trông lên
thấy có một người đàn ông đầu đã hai thứ tóc mà lại mang chiếc giỏ rách đi
câu. Nàng tự nghĩ: - "Người nào đây ngu quá là ngu. Chồng mình tuy khờ
dại nhưng cũng chưa đến nỗi này". Rồi nàng kết luận: - "Vậy ra chồng
mình vẫn còn có những chỗ hơn người". Nghĩ vậy, nàng bỏ ý định tự tử mà
trở về nhà[1].

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.