KHO TÀNG TRUYỆN CỔ TÍCH - Trang 626

mồi nữa". Và sau đó ông già kết luận: - "Con người ta cũng vậy thôi. Chỉ
có trả nợ xuống mà không có trả nợ lên!"

Ba tháng trôi qua, ba đứa con của ông già lại đến giục bố mẹ trả lời. Ông
già kể cho họ nghe chuyện chim chào mào vừa qua, nói lên những nhận xét
của mình rồi đáp:

- Bố mẹ chẳng phải muốn giữ của lại làm gì đâu! Khi hai tay buông xuôi
rồi, có mang được tý gì xuống âm phủ đâu mà giữ. Nhưng bố mẹ nghĩ rằng
những đứa con thường chăm chút cho con mình hơn là cho bố mẹ. Vả
chăng, khi đang có ăn thì còn có tình có nghĩa, khi đã túng thiếu rồi thì nào
biết bố mẹ là gì nữa. Vì vậy, bố mẹ muốn ở riêng ra như thế này cho đến
khi nhắm mắt tắt hơi, làm được gì ăn nấy, không phải làm phiền đến các
con!

Nghe nói thế ba đứa con hết lời thề thốt. Đứa thứ nhất thề rằng dù các em
có bỏ bố mẹ chăng nữa thì nó cũng sẽ chăm lo cho bố mẹ đầy đủ. Đứa thứ
hai thề rằng nó sẽ không để cho bố mẹ phiền hà lấy một câu. Đứa thứ ba
thề rằng dù nó có nghèo khổ đến đâu, thì cũng đi ăn xin về nuôi bố mẹ. Bà
vợ ông cũng bảo:

- Con nó đã thề thốt như thế, ông nên nghĩ lại! Chim khác, người khác, ông
ạ!

Cuối cùng thấy vợ con nói đi nói lại mãi ông già dần dần xuôi lòng, bèn lại
mời họ hàng một lần nữa chia phắt tất cả tài sản còn lại cho ba đứa con mà
không dành lại cho mình một tý gì.

Trong những năm đầu, ba anh em phụng dưỡng bố mẹ rất tử tế. Miếng
ngon vật lạ hễ nghe đâu có bán là cố tìm mua cho bố mẹ ăn. Nhưng từ năm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.