236
32. SỰ TÍCH ĐÁ VỌNG PHU
Ngày xưa, có ñôi vợ chồng nghèo sinh ñược hai mụn con: ñứa lớn là trai mười
một tuổi, ñứa bé là gái lên sáu tuổi. Mỗi lần hai vợ chồng ñi làm ñồng hay ñi ñâu
vắng, thường ñể hai con ở lại nhà, dặn anh trông nom em gái. Một hôm trước khi
ñi làm, người mẹ trao cho hai con một cây mía, bảo con lớn ở nhà chặt cho em
ăn và ñưa em ñi chơi. Thường ngày mẹ vẫn nhắc:
- Con ñừng làm em khóc, kẻo cha về ñánh chết nghe không!
Thằng anh ñưa em ra sân cùng em trồng ñá bẻ cây làm nhà làm cửa chơi với
bạn bè quanh xóm. Chơi chán, anh ñưa em vào nhà rồi tìm dao chặt mía. Không
ngờ khi nó vừa giơ dao lên chặt, thì lưỡi dao sút cán văng vào ñầu em. Cô bé
ngã quay ra bất tỉnh nhân sự, máu ñỏ lênh láng cả một vạt ñất. Thấy thế thằng
anh rất sợ, nghĩ bụng: - "Tội ta to lắm. Cha về ñánh chết mất!". Thế rồi, anh bỏ
em nằm sóng sượt ở giữa nhà mà trốn ñi.
Cậu bé ñi, ñi mãi. Trên bước ñường lưu lạc, hắn ở nhà này ít lâu rồi bỏ ñi ñánh
bạn với nhà khác. Trong hơn mười lăm năm, hắn không biết mình ñã ñi những
xứ nào, ăn cơm của bao nhiêu nhà. Cho ñến lần cuối cùng, làm con nuôi một
người ñánh cá ở miền biển vùng Bình-ñịnh. Nghề chài lưới giữ chân hắn lại ở
ñây.
Ngày lại ngày nối nhau trôi qua. Rồi hắn kết duyên cùng một người ñàn bà.
Vợ hắn cũng thạo nghề ñan lưới. Mỗi lúc thuyền của chồng về bãi, vợ nhận lấy
phần cá của chồng, quảy ra chợ bán. Sau hai năm có ñược mụn con, hai vợ
chồng cảm thấy sung sướng vô hạn.
Hôm ấy biển ñộng, chồng nghỉ ở nhà vá lưới. Cơm trưa xong, vợ xõa tóc nhờ
chồng bắt chấy. Đứa con ñi chập chững trước sân nhà, bốc cát chơi một mình.
Thấy vợ có một cái sẹo bằng ñồng tiền ở trên tai bên phải, chồng lấy làm ngạc
nhiên vì mấy lâu mái tóc ñen của vợ ñã hữu ý che kín cái sẹo không cho một
người nào biết, trong số ñó có cả chồng. Anh liền hỏi về lai lịch chiếc sẹo. Vợ
vui miệng kể:
- Ngày ñó cách ñây hơn hai mươi năm, tôi mới bằng một tý ñã biết gì ñâu.
Anh ruột của tôi chặt mía. Chao ôi! Cái mũi mác tai hại. Tôi ngất ñi. Sau này, tôi
mới biết, lúc ñó hàng xóm ñã ñổ tới cứu chữa rất lâu cho ñến khi cha mẹ tôi về
thì mới chạy tìm thầy tìm thuốc. May làm sao tôi vẫn sống ñể nhìn lại cha mẹ
tôi. Nhưng tôi lại mất người anh ruột vì anh tôi sợ quá bỏ trốn. Cha mẹ tôi cố ý
tìm tòi nhưng tuyệt không có tin gì. Rồi ñó, cha mẹ tôi thương con buồn rầu quá:
thành ra mang bệnh, kế tiếp nhau qua ñời. Về phần tôi không có người nương