KHOẢN NỢ HÔN NHÂN - Trang 140

Vẫn là cây đại thụ cao ngút trời, anh đứng ở nơi này ròng rã hai năm.

Mỗi ngày nhìn cô từ cổng trường đi ra, áo sơ mi trắng noãn, váy ca-rô tới
đầu gối. Không có biểu cảm, không có yêu giận, nhưng ánh sáng trong mắt
vào lúc thấy anh sẽ trở nên đặc biệt sáng.

Từng bước từng bước, đi qua con đường năm đó mỗi ngày đều đi, bước

chân của anh nặng trĩu, bước chân của cô bình tĩnh. Bọn họ khi đó thậm chí
ngay cả tay cũng không nắm nhưng vẫn cứ đi tiếp như vậy.

Lần đầu tiên họ gặp mặt là ở khúc quanh đó, anh kéo cô chạy trốn trên

con đường này, còn cả cái đê yên tĩnh đó, quen thuộc mà lại xa lạ.

Mỗi một cảnh vật, mỗi một thứ nơi đây đều từng có dấu vết của bọn họ.

Họ yêu nhau, họ gặp nhau, họ. . . . . . chia li.

Anh đứng dưới lầu, nhìn gian phòng nhỏ từng có quá ngọt ngào và đau

khổ của họ. Nơi này là khu sắp bị phá bỏ, hết sức quạnh quẽ. Qua không
bao lâu nữa, nơi này cũng sẽ hoàn toàn thay đổi, cái gì cũng không thể lưu
lại.

"Hàng. . . . . . A Hàng?" Một tiếng kêu chần chờ cất lên, cắt đứt suy nghĩ

của anh. Nhàn nhạt chuyển con mắt, nhìn cô gái đứng ở cách đó không xa. .
. . . . Tiền Vân Tâm.

"Thật sự là anh?" Tiền Vân Tâm nhận ra anh, hưng phấn bước nhanh đến

gần anh. "A Hàng, vừa nhìn thấy anh, em còn không dám tin."

Anh quan sát cô, vẫn im lặng như cũ.

"Sao anh vẫn là người không thích nói chuyện thế?" Tiền Vân Tâm dịu

dàng cười. "Nhiều năm không thấy anh như vậy, thì ra một chút anh cũng
không thay đổi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.