"Cái gì mà không có việc gì!" Anh hất tay Tiền Vân Tâm ra một cái.
"Năm đó các người ly hôn, cô gái điên Diêu Thủy Tinh đó đem đổ toàn bộ
oán khí lên xưởng sửa xe của nhà họ Tiền. Một cái xưởng thật tốt ;ập tức bị
cô ta làm cho đóng cửa, người của nhà họ Tiền thiếu chút nữa lưu lạc nơi
đầu đường! Rốt cuộc bọn họ làm chuyện gì sai mà phải thay anh chịu phạt?
Chưa từng thấy cô gái lớn lối ác độc như vậy!"
"Chí Kiên! Em thật sự tức giận rồi." Tiền Vân Tâm kéo tay chồng, quay
đầu lại nói với Hạ Viễn Hàng: "Thật xin lỗi! A Hàng, Chí Kiên tính khí anh
ấy chính là như vậy. . . . . ."
"Cô đã làm gì?" Hạ Viễn Hàng nhàn nhạt mở miệng.
"Cái gì?" Sắc mặt của Tiền Vân Tâm lập tức thay đổi.
"Năm đó, cô đã làm gì?" Anh bình tĩnh nhìn cô. Hỏi từng chữ từng chữ.
Màu máu biến mất, gương mặt của cô trở nên tái nhợt, hồi lâu mím môi
nhưng vẫn nói không ra lời.
"Cô ấy sẽ làm gì? Lúc ấy trong lòng cô ấy chỉ có một mình anh, cô ấy
làm cái gì?" Ngô Chí Kiên ở một bên căm giận bất bình nói. Vợ anh yêu Hạ
Viễn Hàng nhưng chỉ dám yêu thầm, không dám thổ lộ, cuối cùng vẫn trơ
mắt nhìn anh ta và người khác kết hôn. Nhưng cô gái kia còn muốn tới phá
tan nhà của cô, cõi đời này, còn có kẻ đáng ghét hơn vậy sao? "Hạ Viễn
Hàng, tại sao anh. . . . . ."
"Chí Kiên, đừng nói nữa!" Đột nhiên Tiền Vân Tâm kích động hét to,
dọa đến Ngô Chí Kiên.
"Thật xin lỗi, A Hàng." Nước mắt của cô chảy ra, câu nói xin lỗi này cô
thật muốn nói từ lâu rồi, rất lâu rồi! Năm đó thấy Hạ Viễn Hàng bị Diêu
Thủy Tinh làm tổn thương thành như vậy, tức thì nóng giận đau tim nôn ra
máu hôn mê bất tỉnh. Cô thật sự rất tức giận, rất tức giận. Người con trai cô