KHOẢN NỢ HÔN NHÂN - Trang 147

Đáy mắt anh nhuộm u buồn nhàn nhạt, dường như rất cố gắng mới thốt

ra lời nói: "Cháu biết rõ."

"Thật ra thì nếu như không có người đến quấy rầy, một mình nó cũng có

thể nở rất đẹp, tự do tự tại. Nhưng nó lại cố tình đụng phải người kia, bị hái
về, đặt ở nơi thật tốt nuôi dưỡng xinh đẹp hơn, cũng là một loại hạnh phúc."

Anh vẫn im lặng.

"Nhưng hoa hồng vẫn là hoa hồng, trời sinh nó có gai, đây là sự thật

không thay đổi được." Cô cẩn thận cắm hoa hồng vào trong bình hoa, giọng
cười yếu ớt.

"Cháu biết rõ, bây giờ cháu vô cùng, vô cùng rõ ràng."

"Cậu đã từng không rõ ràng lắm sao?"

"Cháu cho là mình đã rõ nhưng lại phát hiện, cuối cùng vẫn sai lầm rồi."

"Vậy bây giờ thì sao?"

"Cháu muốn đền bùp, cháu. . . . . . vẫn muốn cô ấy."

"Vì cái gì?" Bà yên lặng nhìn anh, nghiêm túc hỏi.

"Bởi vì, cháu chỉ muốn cô ấy."

"Dù là có gai?"

"Cho dù bị đâm đến máu tươi đầm đìa, cháu cũng chỉ cần cô ấy, bởi vì

cháu biết, lúc đâm cháu bị thương, cô ấy cũng đang đau, cô ấy cũng đang
chảy máu, chỉ là cô ấy quá quật cường, không nói ra miệng."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.