KHOẢNG CÁCH CỦA BIỆT LY - Trang 12

cánh tay trái và bước theo đứa bé gái hai tuổi đang nhảy tung tăng phía
trước, chàng hiểu rằng mình đã ở trong một mùa xuân trọn vẹn với gia
đình. Những sắc màu trong chợ hoa Sài Gòn trước ngày tết Nguyên Đán
trong năm đó tươi thắm chẳng khác nào những bong hoa nở rộ trong lòng
chàng.
“ Công việc khá bề bộn nhưng sếp em thông cảm hoàn cảnh tụi mình nên
cho em nghỉ. Gia đình mình phải chụp chung ở mấy nhánh mai vàng này để
em khoe ổng mới được!”

Giọng nói ríu rít và tươi vui của Mỹ Ngọc văng vẳng đâu đó khiến Phát
thấy mình càng lúc càng nhẹ hẫng và vút cao lên như chiếc bong bóng
được bơm nhiều hơi bay. Kéo chàng xuống ngang tầm, Davis hỏi:
- Anh về nhà chứ?
Ngập ngừng lắc đầu vì không thể nhớ nơi cư ngụ của mình trước khi rời
dương thế, Phát trả lời một cách chán chường:
- Tôi kkhông biết mình ở đâu. Tôi nhớ là tôi đã thành công khi vượt biên ra
khỏi nước tôi nhưng tôi không biết đã ở nơi nào của nước nào. Tôi chỉ chắc
chắn là mình đã từng sinh ra , lớn lên,sống, lấy vợ và có con ở sài Gòn mà
thôi.
- Tôi không biết sài Gòn ở đâu để giúp anh tìm về. Nhưng nếu anh không
ngại thì đến nhà tôi trước, sau đó chúng ta sẽ về nhà anh khi anh nhớ ra
chỗ.

Phát bằng lòng như không còn cách nào khác hơn. Cùng Davis vượt qua
những khu nhà, những vườn cây và những con đường, chàng đã đến một
căn nhà thấp nhỏ kiểu xưa . Không có những ngọn đèn đêm trước nhà như
những căn nhà xung quanh, căn nhà nom rất u tối. Khi vào đến trong sân,
Phát cảm thấy bóng tối quanh nhà đậm đặc hơn. Những tàng cây cao bao
bọc quanh nhà tạo nên sự biệt lập khá xa đối với các căn nhà láng giềng.
Lặng lẽ len theo Davis xuyên qua cánh cửa trước, Phát bước vào căn phòng
nơi mà chàng cảm nhận màu đen kịt của bóng đêm. Những tấm vải màn
phủ ở các cửa sổ đóng kín giam hãm bóng tối càng dày và chặt. Phát phải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.