KHOẢNG CÁCH CỦA BIỆT LY - Trang 14

tám năm lúc chăm sóc tôi. Chính tôi mới là người ngồi trong chiếc xe lăn
này sau khi bị tai nạn xe!
“Ôi! Có thể nào con đi trước ta?” Lời thì thầm của ông lão làm cho hồn
Phát rung lên nỗi xúc động. Lần này, thật sự quên hết những gì vừa nhớ ra
cũng như quên cả lời vừa thố lộ của Davis, chàng nói với anh ta bằng giọng
cảm thông:
- Tôi hiểu rồi! Bác ngồi trên chiếc xe lăn này chỉ vì nhớ đến anh và cảm
thấy đơn côi sau khi anh qua đời.
- Đúng rồi! Nhưng chết thì nói chết! Đừng dùng từ mỹ miều che lấp thực tế
làm gì!

Dais nói thẳng thừng trong khi anh ngắm ông lão áo trắng như đang ngắm
một người đàn ông đẹp đẽ và diệu kỳ mà anh mới gặp lần đầu. Sau đó, anh
lầm thầm tiếp:
- Có lẽ ba tôi vẫn nghĩ rằng ông phải là người chết trước tôi. Thật tội cho ý
nghĩ của ông!
Phát đáp:
- Nghĩ gì thì cũng không thể làm khác hơn vì trước hay sau mọi người đều
phải chết! Nhưng anh còn may mắn hơn tôi là biết mình đã chết và biết nhà
để tìm về. Còn tôi, tôi chẳng nhớ mình đã ở đâu, chết như thế nào và nơi
nào là nhà của tôi.
Davis thì thầm:
- Sở dĩ được như vậy là vì ký ức về người cha thân yêu và căn nhà mà tôi
đã sống với sự chăm sóc của ông ta trong hơn mười tám năm là hành trang
mà tôi mang theo mình cho đến vô tận.

Mặc dù chứng đột biến mạch máu não gây cho tôi chết bất ngờ nhưng tôi
đã may mắn nhìn mặt ông trong phút vĩnh biệt cuộc đời! Bây giờ thì tôi
muốn yên tĩnh với ba tôi cho đến sáng, cho nên anh hãy đến chiếc sô pha
đàng kia chờ tôi. Biết đâu anh có thể nhớ lại những gì đã xảy ra cho anh
chăng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.