KHOẢNG CÁCH CỦA BIỆT LY - Trang 57

- Không. Tôi còn có thể ở lại lâu thêm, cả đến ngày gia đình anh tiễn linh
cửu của anh nữa. Davis trả lời bằng giọng thông cảm

- Vậy thì chúng ta hãy cùng xuống hầm nhà chờ đến lúc họ rời nhà đi!


Thế rồi hai cái bóng vụt về phía cầu thang. Tại đây, họ đã khựng nhường
bước cho Mỹ Ngọc và bé Trung bước xuống cầu thang, rồi tiếp bước xuống
hầm nhà. Tại đó, họ cùng im lặng rất lâu trong bóng tối.

- Chẳng lẽ cuộc vượt thoát đã xảy ra trong lúc tôi hôn mê? Có phải tôi đã
chết trong tình trạng vô thức không? Nhưng tử thần là ai? Hay là ông ta đã
nghiền tan trí nhớ của tôi trước khi bắt hồn rồi sau đó âm thầm bỏ đi? Thật
buồn cười là tôi không nhớ được việc gì đã xảy ra trong khi tôi đã chuẩn bị
tinh thần bước vào cõi chết. Có phải là tôi đã ra đi trong âm thầm lặng lẽ
trong lúc chẳng có một người thân nào bên tôi? Phát phá tan cái im lặng
của bóng tối bằng những câu tự hỏi như vừa cho chính mình vừa cho
Davis.

- Ý của anh là anh đã chuẩn bị để vượt khỏi thế giới của con người? Davis
vặn.

- Phải. Vì tâm hồn của tôi lúc đó ở trạng thái nửa chết vì tuyệt vọng và nửa
còn lại tê liệt vì cay đắng, nên tôi đã mong mỏi tử thần đến sớm chừng nào
hay chừng ấy. Tôi đã không muốn chịu cảnh đau đớn tinh thần lẫn thể xác,
cũng như không muốn là gánh nặng cho những người thân của tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.