KHOẢNG TRỜI MÊNH MÔNG - Trang 122

Chị khoác tay tôi dẫn vào. Chúng tôi, cùng ngồi cạnh nhau trên ghế băng.

Khi nhạc công ngừng chơi, chị ghé tai tôi thì thầm:

- Ăn xong, tụi mình cùng đan một lát. Đan áo cho chiến sĩ, em ạ. Nói đến

đây, khuôn mặt, ánh mắt chị hiện lên niềm tin và sự tự hào.

Bà Martin, lộng lẫy trong xiêm áo màu vàng, nghiêm khắc ngăn tiếng thì

thào của Grace bằng cái liếc mắt sắc như dao. Grace nhăn nhó khó chịu
nhưng cũng nín khe.

Buổi lễ kết thúc, sau khi bắt tay cha Tweed và ăn tối cùng giáo đoàn, đàn

bà con gái có mặt chia làm hai nhóm. Nhóm thứ nhất, dọn rửa bàn ghế,
chén dĩa sau bữa ăn. Nhóm thứ hai, nhóm Grace lôi tôi vào, ngồi quanh bàn
lấy đồ đan lát ra.

Grace lục lọi chiếc giỏ lớn:

- Chị có dư một đôi kim đan và một cuộn len đây.

Nói xong, chị đưa tôi kim đan và len cho tôi rồi bảo tôi cầm lấy. Tôi khổ

sở bắt cho đủ mũi ban đầu. Vừa làm tôi vừa nhớ đến đôi tất đan mãi mới
xong đã gửi cho Charlie. Lỗ thủng trên hai chiếc tất ấy còn nhiều hơn lỗ
trên bánh pho mai tổ ong. Tôi nhìn quanh căn phòng. Kim đan trong tay
người ta va vào nhau canh cách, tay họ đan nhanh như gió. Còn kim của tôi
cứ trầy lên tr xuống, sợi len xơ hết.

Grace nhìn tôi thương hại. Chị vừa kéo mạnh cuộn len để có thêm đọan

sợi không bị kéo căng:

- Em nghĩ sao về chương trình tiết kiệm bằng cách tận dụng ánh sáng ban

ngày?

- Em nghe họ bảo như thế sẽ tiết kiệm than. Có hai mươi quốc gia cùng

tham gia chương trình cơ mà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.