KHOẢNG TRỜI MÊNH MÔNG - Trang 330

“khoai tây chiên tự do”. Càng nghiên cứu cuộc sống người dân năm 1918,
tôi càng thấy có nhiều điểm tương đồng với hiện tại.

Tuy nhiên, trên tất cả, tôi viết sách này nhằm mục đích kể với độc giả

câu chuyên về một phụ nữ làm nông nghiệp. Giá mà tôi biết được cô Hattie
ngoài đời thực mơ gì khi rời Arlington, Iowa đến ngôi lều trên mảnh đất
công gần Vida, Montana! Khi bà cố mất, tôi mới mười tuổi đầu. Khi đó, tôi
không thể hình dung các bà lão già yếu, tóc bạc phơ lại có thể làm gì khác
ngoài việc nướng bánh cho đàn cháu nhỏ.

Ngày đó, bà tôi được cấp chứng nhận quyền sở hữu đất, nhưng tôi không

để cô Hattie “của tôi” giữ trang trại của mình. Hầu hết nông dân nhận đất
công ngày ấy đều phá sản; các ông chủ ngành đường sắt đã tô vẽ quá nhiều
về vùng đất miền Đông Montana, đúng như lời phàn nàn của ông béo trên
tàu. Dù người này thành công, người kia thất bại, nhưng cả hai cô Hattie
đều tìm được một thứ vô giá trong những ngày sống trên vùng đồng cỏ ấy:
gia đình. Liệu còn có kết cục nào vui vẻ hơn, hạnh phúc hơn thế hay
chăng?

Thực hiện bởi

nhóm Biên tập viên Gác Sách:

Đỗ Doanh – Đỗ Đan – thao1011

(Tìm - Chỉnh sửa - Đăng)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.