KHOẢNG TRỜI MÊNH MÔNG - Trang 121

đến chân cháu đã giống hệt nông dân. Chẳng bao lâu nữa, lời ăn tiếng nói
của cháu cũng rặt một thứ ngôn ngữ của nhà nông đích thực.

Thứ bảy trước lễ Phục Sinh, tôi dọn dẹp nhà cửa. Đầu tiên, tôi rửa chén

bát của bữa điểm tâm, tiếp theo là chà ván sàn. Tôi dùng nước lau nhà dội
rửa sạch hai bậc gỗ trước cửa. Còn vài giọt cuối cùng, tôi vảy nốt vào mấy
hộp thiếc có gieo hạt sẵn bày ngay cạnh cửa. Tôi bất giác mỉm cười khi
nghĩ đến bụi hoa hướng dương nở rộ trước nhà vào tháng tám. Sau một
ngày cặm cụi lau dọn nhà, chuẩn bị món thịt viên và đậu li ma cho bữa tối,
tôi kéo cái chậu giặt to và nặng từ kho vào nhà, chậm chạm đổ từng nồi
nước ấm từ bồn trữ nước trên bếp vào chậu. Sau khi tắm thật kỹ như mọi
tối thứ bảy trước, tôi cuốn lô cho tóc. Từ khi rời Iowa đến giờ, đây là lần
đầu tiên tôi săn sóc bản thân nhiều như vậy. Bởi đã quyết định lễ Phục Sinh
là dịp sửa sọan đôi chút.

Sáng hôm sau, Plug rất ga lăng. Nó nhẫn nại đưa tôi len lỏi theo nhiều

dải đường mòn lầy lội. Tôi xếp nhiều hũ mứt mận dại cậu Chester làm sẵn
vào giỏ mang theo để cùng chung vui trong bữa ăn sau lễ. Chuyến đi đến
thị trấn dễ chịu và yên bình. Nếu có bạn đồng hành chắc còn vui hơn,
nhưng khi tôi rủ chị Perilee, chị lắc đầu:

- Lúc này đến đó chỉ tổ cãi nhau. Vả lại, chị phải đưa bọn trẻ đến lớp học

ngày Chủ nhật.

Tuy nhiên, chị cương quyết giữ bí mật lý do không đi cùng tôi. Thế nên,

tôi đành đến thị trấn một mình.

Khi gần đến nơi, tiếng nhạc nhã vẳng đến tai tôi. Một nỗi nhớ nhung tràn

ngập hồn. Kể từ buổi lễ Chủ nhật cuối cùng được đi với Charlie đến nay,
tôi không được nghe thánh ca.

Một chị trẻ măng, sau này tự giới thiệu là Grace Robbins, chào tôi:

- Chào. Rất mừng được gặp em.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.