KHOẢNG TRỜI MÊNH MÔNG - Trang 233

Sự thật là, dù được Jim Gà Trống giúp nhiều nhưng công việc ở nhà tôi

vẫn còn nhiều lắm. Tuy nhiên, tôi không muốn chị Perilee buồn.

Cảnh nhà thật quạnh quẽ, ngay cả lúc “Ngài” Whiskers cáu kỉnh kêu meo

meo, ra điều không bằng lòng vì tôi đi lâu quá. Người tôi luôn đau nhức:
đau lúc làm cỏ ngoài đồng, đau lúc xách nước tưới cây trong vườn, đau khi
cho đàn gà ăn và đau cả khi dọn phân trong chuồng ngựa. Lúc đầu, tôi
tưởng mình mắc chứng cúm vào hè. Đến đêm thứ hai ở nhà, một mình một
bóng bên bàn ăn, tôi mới biết mình đoán sai. Chính nỗi cô đơn, không phải
bệnh tật, đang gặm nhấm xương tủy tôi. Tôi nhớ tiếng Mattie hát vang nhà,
nhớ bé Fern cười khúc khích, nhớ mùi hương dịu ngọt của hài nhi, nhớ lúc
đọc sách cho Chase trước giờ đi ngủ và nhớ cảnh gia đình quay quần quanh
bàn ăn khi màn đêm buông xuống.

Tôi nhớ gia đình.

Ngày 18 tháng Sáu năm 1918

Cách Vida ba dặm về hướng Tây Bắc

Charlie thân mến,

Đọc thư anh viết: “Từ khi sang Pháp, anh đã thay đổi, em rất hiểu tâm sự

của anh. Anh chỉ nhắc đến những thay đổi thể chất. Còn nữa, em không tin
anh lên gần mười kilogram! Tuy nhiên, dù anh không kể, em vẫn hiểu anh
vẫn còn trải qua nhiều chuyện khác nữa.

Thư trước em có báo chị Perilee sắp sinh. Hôm 11 tháng Bảy vừa rồi, chị

ấy đã cho ra đời một bé gái, Charlotta. Em cũng giúp bà đỡ một tay đấy
nhé. Chuyện ấy chắc cũng giúp anh hình dung những thay đổi của em trong
thời gian qua. Khi mới đến, em tưởng mình chỉ sắp có quyền sở hữu một
miếng đất nhỏ. Nhưng thứ mảnh đất nhọc nhằn này tặng cho em còn hơn
thế gấp nhiều lần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.