KHÓC GIỮA SÀI GÒN - Trang 10

như bị giam lỏng trong nhà ngục màu hồng đẹp đẽ. Rồi thì họ chán, tìm
cách trở lại với tự do từng bị tước đoạt, rồi thì họ giận, hành hạ nhau
với ngôn từ, với hành động, rồi thì họ chia tay và họ đau.

Nam qua rồi cái tuổi yêu để hờn giận, trách móc hay đeo bám trong mọi
giây phút cuộc đời. Với Nam, tình yêu đẹp, nhưng không bào ra được để
ăn khi đói, nên Nam luôn để Phan có tự do, tự do trong vòng kiểm soát.
Vẩn vơ một hồi, Nam chợt nhớ gia đình, hình như cũng mấy tháng nay
chưa về thăm. Suy nghĩ một lúc, Nam lấy điện thoại rồi nhấn số gọi cho
mẹ.

***

Phan lái xe vào chung cư, ông bảo vệ già tỉnh dậy trong giấc ngủ chập
chờn, đi đến dắt mấy chiếc xe gắn máy người ta để nhầm chỗ đỗ xe hơi
ra, ái ngại nhìn Phan. Phan gật đầu, chỉ mỉm cười rồi mở cửa xe bước
xuống.

- Cậu Phan hôm nay về trễ dữ.

- Mấy người trong công ty mời đi tiệc, không từ chối được.

- Công việc mà cậu, nhưng chắc cậu thì nhậu rượu tây, chứ đâu phải
như tụi tui, toàn đế, gò đen.

- Rượu nào thì uống vô cũng say, đâu có gì khác nhau đâu chú. Với lại,
không chừng con cũng mới uống rượu đế mà tưởng rượu tây.

- Đúng rồi cậu, tui đọc báo thấy người ta bán rượu giả nhiều lắm, có
được cái chai là hàng nhái, còn rượu bên trong toàn là hàng dởm.

- Dân mình sính ngoại, chuộng bề ngoài, chỉ cần nhìn thấy nó sang
trọng thì nghĩ bên trong nó ắt là hàng tốt... lầm chết.

Phan nói rồi cúi chào ông bảo vệ, không quên lấy trong túi ra tờ năm
chục ngàn, gởi tặng cảm ơn mớ triết lý rượu bia vừa học được. Một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.