KHÓC GIỮA SÀI GÒN - Trang 12

Hơn một năm sống chung, dù về nhà sớm hay trễ, Phan vẫn luôn ăn
cơm tối cùng Nam. Với Phan, bữa cơm được ngồi bên nhau là hình ảnh
ấm cúng, thân thương nhất của một gia đình. Với Phan, Nam là gia
đình. Trước, Nam nấu ăn không ngon, nói đúng hơn là không biết nấu,
nấu bằng nồi điện mà cơm cũng có bữa sống, bữa nhão. Phan nhai cơm,
vừa ăn vừa buồn cười, nhìn nét mặt mắc cỡ pha chút hối lỗi của người
yêu. Đồ ăn Nam làm hồi trước chỉ có trứng chiên hay thịt hộp, có bữa
Phan đùa, ăn trứng riết giờ người anh như cái trứng rồi. Nam cắn môi,
so vai, cúi đầu nén tiếng thở dài. Đến khi Phan đứng đằng sau, vòng tay
ôm, rúc mặt vào cổ Nam, nói nhỏ, nhưng là Nam nấu, nên anh ăn thứ gì
cũng thấy ngon, Nam mới hít một hơi dài, nói chắc nịch, Phan cho em
một tháng, em sẽ đi học nấu ăn.

Nam nói và làm thiệt, tháng đó Phan thấy Nam tha về nhà đủ thứ sách
vở dạy nấu món này món nọ, rồi còn đăng ký lên nhà văn hóa Phụ nữ
học cho có bài bản. Phan cũng còn nhớ mấy bữa cuối tuần được Nam
lôi ra làm chuột bạch, hết thử món này đến món kia do chính Nam làm
ra. Có món ngon thật, nhưng cũng có món không ngon lắm, lúc thì
mặn, lúc thì hơi chua, lúc lại quá lửa, nhưng bảo đảm lúc nào cũng
ngọt, vì người yêu mình nấu cho ăn, đâu có thứ gì ngọt bằng.

Giờ, Nam mở nhà hàng cũng được, đó là Phan nói thế.

- Nam không thắc mắc anh đi đâu về trễ à? - Phan hỏi khi đang ngồi
gắp miếng sườn xào chua ngọt trên dĩa.

- Phan đi công việc, em hỏi cũng đâu giúp ích được gì, miễn sao Phan đi
rồi về với em là được.

- Người gì ngoan dữ, hỏi sao không yêu.

- Ăn đi, đừng có dẻo miệng, đâu phải mới quen ngày một ngày hai mà
còn dụ nhau.

Phan cười nhe răng, tiếp tục ăn cơm trong khi Nam chỉ ngồi, xoay tròn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.