KHÓC GIỮA SÀI GÒN - Trang 192

- Thì cũng như vậy, lòng vòng, nói rằng bên gây tai nạn không có lỗi.
Khanh chẳng hiểu sao họ lại trốn tránh trách nhiệm như thế, trong khi
mọi việc rõ rành rành ra.

- Con người mà Khanh, cái gì họ cũng muốn gom vào mình, chỉ có
trách nhiệm là đẩy đi cho người khác.

Cửa phòng bệnh bật mở, Phan bước vào, tay xách theo mấy hộp sữa và
bánh ngọt, nhìn thấy Jade thiêm thiếp ngủ liền hạ giọng.

- Khanh và Nam mệt chưa? Có cần người canh thay không?

- Tụi em nãy giờ ngồi nói chuyện thôi, đâu có gì mệt, anh mới đi làm về
sao không nghỉ ngơi mà ghé đây?

- Tại nhớ cậu này đây!

Phan nói rồi đưa tay nhéo má Nam. Sống ở Mỹ lâu ngày, Khanh không
lấy làm ngại khi nhìn thấy hai người thể hiện tình cảm yêu thương nhau,
mà chỉ vui vì nhìn thấy bạn mình hạnh phúc.

- Anh đi lên gấp quá nên quên mua nước, Nam xuống mua giùm anh
chai nước nha.

- Có vậy không mà cũng quên. - Nam nhăn mặt, giả bộ khó chịu.

- Đầu óc anh dùng để nhớ em là gần hết rồi.

- Dẻo miệng quá. Để em đi mua nước cho.

Nam ra ngoài, để Phan ở lại. Phan bước đến giường, nhìn Jade đang
nằm ngủ, hơi thở điềm nhiên, an bình.

- Khi nào Khanh về nước?

- Hai tuần nữa Khanh bay.

- Lúc đó chân của Jade chưa lành hẳn đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.