KHÓC GIỮA SÀI GÒN - Trang 196

20

Tối nay Phan hẹn Mễ đến gặp mình tại “Chờ”, buổi tối quán không bật
đèn sáng mà phủ ánh đèn vàng đỏ phát ra từ những chiếc lồng đèn Hội
An treo rải rác, tại mỗi bàn café lại có đặt thêm một ngọn nến thơm,
phả mùi hương dễ chịu lan tỏa xung quanh.

Cô kiến trúc sư đêm nay chắc lại nhớ người yêu sương khói, ôm đàn,
ngồi một góc nghêu ngao hát nhạc Vũ Thành An.

“Một làn khói trắng
Ru đời vào quên lãng
Nâng sầu thành hơi ấm
Hơ dịu tình đau
Ngày tàn im ắng
Yêu người làm tóc trắng
Tâm sự rồi đến đắng
Như lệ giờ biết nhau.”

Mễ nhả khói thuốc lâng lâng quanh mình, chợt nhớ Phan không hút
thuốc bèn tính dụi tàn đi, nhưng Phan đã kịp cản:

- Mễ hút đi, mặc tôi.

- Sao dễ chịu vậy? Không giống Phan mọi ngày.

- Hút thuốc là quyền của mỗi người, tôi không thích là quyền của tôi,
đâu có thể nào ép người ta sống theo ý mình.

- Nhìn Phan rất mỏi mệt, hình như là công việc có vấn đề phải không?

- Công ty mới có một người nghỉ, lại là người làm được việc cho tôi, nên
giờ phải tự tay làm lấy.

- Theo nhân tướng học, thì Phan nằm trong nhóm người sinh ra để lãnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.