KHÓC GIỮA SÀI GÒN - Trang 217

- Hay là mất đi một cánh tay thì cậu Phan trở thành bại liệt? - Gã tổng
giám đốc mỉa mai, không chờ Phan nói gì đã tiếp lời. - Cậu Phan nên
nhớ, “Thiên đường” không thể nào vì thiếu một con người mà sụp đổ.

- Anh yên tâm đi, tính tới thời điểm này, “Thiên đường” cũng có một
phần công sức em dựng lên, em không dễ dàng để nó vỡ nát đâu.

- Tôi tin cậu, như trước giờ vẫn tin. Còn vụ cuộc thi hát cho đám con
nít, cậu suy nghĩ đến đâu rồi?

Đây là chuyện lần trước trong bàn rượu gã tổng giám đốc đã nói qua.

Chuyện là trong cuộc thi hát cho bọn trẻ lần này, đến chung kết xuất
hiện hai nhân tố lạ. B., cậu bé hát nhạc nước ngoài và D., cô bé hát dân
ca. Mỗi bé lại có thế mạnh riêng cho mình, nếu như người ta nể B. vì
khả năng ngoại ngữ và phát âm quá tốt thì với D. dân tình ủng hộ do
giọng hát ngọt ngào, truyền tải hết được những cảm xúc của quê hương
trĩu nặng trong từng lời ca.

Báo chí và dân chúng cũng từ đó chia thành hai phe rõ rệt, một bên ủng
hộ dân ca, một bên cổ vũ hiện đại. Bên nào cũng có lý lẽ cho riêng
mình, có dẫn chứng hùng hồn thuyết phục vì sao phải chọn đứa bé
mình thích làm người chiến thắng cuộc thi. Và tất cả mọi người đều
hướng tới ngày chung kết sắp tới.

Càng bất ngờ hơn, khi D. lại là cháu bà con của gã tổng giám đốc
“Thiên đường”.

- Anh có cần giúp con bé giành chiến thắng không?

- Tôi chẳng quan tâm nó có thắng hay không, vấn đề quan trọng nhất là
tôi thu được thứ gì từ nó. Cũng như lần trước tôi nói, cậu Phan phải tạo
ra cho tôi một người chiến thắng đích thực. Có nghĩa là, dù cho người
đó thua, thì khán giả vẫn tiếp tục ủng hộ, đồng thời bài xích người
chiến thắng. Muốn làm được chuyện này, cần phải coi phần thắng dần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.