KHÓC GIỮA SÀI GÒN - Trang 234

một mình như sáng nay, Mễ tìm cách gạt Tú ra khỏi thứ mang tên nỗi
nhớ. Nhưng con người ta kỳ lạ lắm, cứ càng không muốn nghĩ đến, tâm
trí lại cứ mãi vấn vương.

Thảng hoặc trong những lo âu không định hình, Mễ sợ mất Tú, nhưng
rồi chợt nhận ra mình chẳng thể nào mất được. Con người ta không thể
nào mất một thứ mình chưa từng sở hữu. Tú có bao giờ là của Mễ đâu
để Mễ đánh mất.

Vậy trong bộn bề đời nhau, Tú là gì và Mễ là gì?

Chắc chỉ là hai người để đan tay vào nhau cùng đi tìm hoan lạc.

Mặt trời đã ló dạng, báo hiệu một ngày mới bắt đầu, một ngày còn dài
những lo âu phía trước để những con người sống dưới ánh mặt trời phải
đối mặt.

Mễ vào phòng tắm, chuẩn bị đồ đạc đến văn phòng.

***

Khi Phan mở cửa phòng họp bước vào, gã tổng giám đốc đã yên vị trong
đó, đang chăm chú nhìn vào màn hình máy tính bảng. Không cần nhìn,
chỉ nghe tiếng ú ớ, thở hổn hển của phụ nữ cũng dư sức biết gã đang coi
một bộ phim cấp ba rẻ tiền. Thấy Phan vào, gã không ngẩng đầu, xẵng
giọng:

- Dạo này cậu Phan hơi có vấn đề về khái niệm đúng giờ phải không?
Lần họp nào cũng là tôi chờ cậu.

- Em xin lỗi, do tối qua ở nhà có chút chuyện...

- Được rồi, lý do nào thì cũng là lý do. Cậu ngồi xuống đi.

Gã tổng giám đốc tắt máy tính bảng, cầm điều khiển tivi bật các trang
báo mạng thịnh hành nhất để Phan coi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.