KHÓC GIỮA SÀI GÒN - Trang 25

- Sao nhà dơ vậy cô?

- Tối qua thằng Thụy về hơi trễ, dắt xe vô nhà nên dơ. Nó có nói để
sáng xuống quét, nhưng cô thấy nó làm về khuya, sáng mắc công dậy
sớm, nên quét cho rồi, tội thằng nhỏ. Con đi làm đi, trễ bây giờ.

Ân gật đầu chào bà giáo rồi rời khỏi nhà trọ, nhìn con hẻm phía trước
người ta bắt đầu chảy vào dòng hối hả cơm áo gạo tiền. Đi qua căn nhà
gần đầu hẻm, nghe tiếng con nít khóc, Ân dừng chân nhìn vô trong,
thấy cô hàng xóm đang cố gắng kéo thằng con ra tới cửa nhà. Đứa nhỏ
cứ vừa khóc vừa gào, “Con không đi học đâu!” Cô hàng xóm tay kéo
con, tay vung cây roi mây, lớn giọng, “Không học rồi ngu, đi móc bọc
nghe chưa!” Ân nép người nhìn thêm một chút, rồi như thói quen, đưa
tay lấy điện thoại, nhấn chụp liền mấy tấm hình. Cô hàng xóm đang bực
đứa con, thấy Ân nên gắt giọng, “Chụp cái gì mà chụp?” Ân hoảng hốt
rảo bước đi nhanh.

Nhà trọ cách công ty khoảng hơn cây số, Ân có xe máy, nhưng vẫn
thích đi bộ hơn. Nhiều khi trên một cây số đường, Ân có dịp gặp rất
nhiều những gương mặt khác nhau, những biểu cảm khác nhau. Ân vừa
đi, vừa loay hoay chỉnh màu cho hai tấm hình vừa chụp trên điện thoại,
rồi ghép chúng lại thành một tấm duy nhất, đăng lên trang cá nhân của
mình, ghi thêm một dòng, “Ngày nhỏ, tri thức là nỗi sợ, để rồi khi lớn,
nó biến thành nỗi khát khao.” Từ lúc đó, điện thoại Ân bắt đầu rung
bần bật với những thông báo có người thích hình ảnh vừa đăng, vừa
bình luận về nó và vừa chia sẻ nó.

Ân khẽ mỉm cười, rồi vội vàng bước đi, thấy nắng dưới chân nâng bước
nhẹ tênh.

***

Điện thoại đổ chuông kéo dài, âm thanh vang dội khắp căn phòng nhỏ,
Thụy nhoài người, mắt vẫn nhắm, quơ quào tìm kiếm, tự cáu gắt với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.