KHÓC GIỮA SÀI GÒN - Trang 272

27

Nam ngồi một mình trong bóng tối, cô độc đến tuyệt vọng.

Những bóng trắng lướt qua, rất nhanh. Nam đưa tay ra níu giữ, nhưng
vẫn trôi tuột. Họ... họ đang đi về đâu, họ bỏ mặc Nam tại đây sao?
Những bóng trắng ngày một nhiều hơn, có lúc một bóng trắng lướt qua,
bỗng dưng chậm lại ngoái đầu nhìn Nam.

Nam nhận ra người đó... là mẹ. Mẹ đừng đi, mẹ đừng đi mà!

Bóng trắng vẫn lướt qua, vội vã. Nam run rẩy, nhìn xung quanh, chỉ là
một không gian tối đen. Khi bóng trắng biến mất, một thứ khác lại xuất
hiện quanh Nam. Nỗi đau.

Nỗi đau biến thành những sợi dây mỏng như tơ, nhưng không thể cắt
đứt, vươn dài, vươn dài, bao phủ lấy Nam. Nam vẫy vùng, cố gắng thoát
ra nhưng không thể. Trong khi sợ hãi nhất, một người xuất hiện trước
mắt Nam. Là Phan.

Phan đưa tay như đang muốn đi đến để kéo Nam ra khỏi nỗi đau,
nhưng rồi một bàn tay khác lại giữ chặt tay Phan lại. Từ cánh tay, rồi cả
phần thân thể dần xuất hiện.

Quân!

Quân đang đứng kế Phan, không cho Phan lại gần Nam. Quân ơi... Tại
sao lại như vậy?

Quân nhếch mép cười, rồi ôm lấy Phan, hai thân thể từ từ hòa nhập vào
nhau thành một thể, rồi hòa luôn vào bóng đêm, mất hun hút.

Nam nhắm nghiền mắt, cơn đau trong Nam tan dần, tan dần... như
Phan và Quân.

***

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.