KHÓC GIỮA SÀI GÒN - Trang 277

Thụy đùa giỡn, nói cười. Con người ấy đã nắm tay Thụy, đã hôn Thụy...
vậy mà đến sáng hôm sau, con người đó chỉ còn là ký ức. Có phải vì
đêm đó, Thụy chấp nhận tham gia vào cuộc vui của Phan và Nam, vì
men rượu, vì thứ hương nồng nồng Nam đưa… để rồi vì đó mà Nam…
Tại sao Thụy lại làm như vậy?

Không… không thể nào… Nam còn nhìn Thụy, còn mỉm cười với Thụy.

Không thể nào như vậy được!

Dưới nhà, tiếng đọc kinh của bà giáo vang lên, tiếng kinh chậm đều
đều, hòa trong tiếng mõ lốc cốc liên hồi.

Có tiếng gõ cửa phòng, giọng Ân nhỏ nhẹ.

- Thụy ơi... Ân gặp một chút được không?

Thụy nghe, nhưng không trả lời, cũng không có ý định cử động cơ thể.
Dù không nhìn thấy, nhưng Thụy biết chắc rằng Ân đang ngập ngừng,
muốn gõ cửa lần nữa, nhưng rồi lại thôi, quay về phòng mình.

Lúc này, Thụy chỉ cần một mình với bóng đêm là được.

***

Phan ngồi trong góc phòng ngủ từ tầng hai mươi ba nhìn xuống Sài Gòn
bên dưới, chai rượu vang kế bên đã cạn, chai thứ hai còn lưng chừng,
miệng Phan vẫn còn đang ngậm điếu thuốc bạc hà, the đắng. Sống cùng
nhau bấy lâu, hình như chưa bao giờ Phan để ý xem Nam thật sự nhìn
thấy gì từ nơi mình hay ngồi. Giờ được ngồi đây rồi, Phan mới biết, từ
góc độ này nhìn xuống, Nam hoàn toàn không thấy được Sài Gòn ra sao
bởi hành lang đã che lấp tầm nhìn. Thì ra, Sài Gòn trong Nam từ lâu
cũng chỉ là một ảo tưởng được dựng lên, đẹp đến hoàn hảo và đớn đau.

Phan đứng dậy, đi lại phía giường, nằm vật xuống, cạnh bên Phan, trên
chiếc gối Nam hay nằm là bộ vest đen ánh tím của Nam mà Huy đã đưa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.