KHÓC GIỮA SÀI GÒN - Trang 288

bên kia là Khuê.

Khuê cảm ơn Mễ vì nhờ những gì Mễ chia sẻ Khuê hiểu ra rằng chỉ có gia đình
là trên hết, đã gạt bỏ được những suy nghĩ về gã đàn ông kia, toàn tâm toàn ý
yêu thương chồng. Và, giờ thì Khuê đã có bầu được gần một tháng nay.

“Ai mà không có lỗi lầm quá khứ phải không Mễ, quan trọng là mình học được
gì từ những lỗi lầm đó để không lặp lại ở tương lai.”

Hôm nay quán không bật nhạc, cô kiến trúc sư cũng không ngồi vẽ tranh, mọi
thứ như rơi vào một khoảng im lặng kì dị. Đến khi đứng dậy đi về, cô kiến trúc
sư tới chia tay Mễ.

- Hôm nay là đêm cuối cùng quán mở cửa, cảm ơn chị.

- Vì sao không còn “Chờ” nữa?

- Chờ đã vô vọng rồi, còn giữ “Chờ” làm chi?

Anh người yêu của cô, trong lần vượt biên mấy mươi năm trước đã mất mạng.
Chỉ là do cô cố chấp, không tin đó là sự thật, tự dối gạt bằng những bức chân
dung người đàn ông có gương mặt sương khói. Đến nay, vừa đúng ba mươi năm
ngày cô đợi anh, cô quyết định khép cửa giấc mơ để về thực tại. “Chờ” sẽ không
còn tồn tại ở Sài Gòn.

Cửa thang máy mở, Mễ bước ra, nhìn về phía nhà mà như không tin vào mắt
mình.

Chờ.

Tú đang chờ Mễ ở trước nhà. Nhìn Tú xác xơ lắm. Quần áo rách bươm, râu ria
không cạo, tóc tai rũ rượi, bê bết bùn đất. Mễ kéo Tú vào nhà, lôi vào phòng
tắm, cẩn thận xả nước, lau từng vết dơ trên cơ thể Tú. Tú cứ vậy ngồi im, để Mễ
chăm sóc cơ thể mình sau bao ngày mệt nhọc nơi biên giới.

Khi đã nằm cạnh nhau trong căn phòng phủ ánh đèn vàng quen thuộc, Tú mới
kể lại hành trình của mình.

Nghe lời bạn, Tú hùn tiền để buôn lậu thuốc lá vì thứ này lời nhiều, mau kiếm
được tiền lớn. Nhưng không may bị công an biên giới bắt lại, Tú và mấy người
kia phải bỏ hàng tháo chạy thoát thân. Không còn tiền, không ai giúp đỡ, vất vả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.