KHÓC LÊN ĐI, ÔI QUÊ HƯƠNG YÊU DẤU - Trang 114

ALAN PATON

KHÓC LÊN ĐI, ÔI QUÊ HƯƠNG YÊU DẤU

Dịch giả: NGUYỄN HIẾN LÊ

Chương 13

Kumalo về nhà bà Lithebe, mệt nhọc và chán nản. Hai người đàn bà làm
thinh, ông không muốn nói chuyện với họ mà cũng không muốn chơi với
đứa cháu. Ông rút vô phòng, lặng lẽ ngồi ở đó, đợi lấy lại đủ sức để qua hội
Truyền giáo. Nhưng ông đương ngồi thì có tiếng gõ cửa và bà Lithebe với
người trẻ tuổi da trắng bước vô. Nỗi đau khổ vì cuộc tiếp xúc vừa rồi chưa
dịu nên Kumalo bất giác thụt lại. Thấy vậy người trẻ tuổi cau mày, nói với
bà Lithebe bằng tiếng Sesuto và bà này rút lui.
Kumalo đứng dậy, vẻ già nua lọm khọm. Ông muốn khúm núm xin lỗi,
nhưng không thốt được lời nào cả. Và vì ông không thể nhìn mặt người trẻ
tuổi được nên cúi gầm mặt xuống sàn.
- Umfundisi.
- Thưa ngài!
Người trẻ tuổi có vẻ giận dữ hơn bao giờ nữa.
- Umfundisi, tôi ân hận rằng đã thốt những lời bực tức đó. Tôi lại để bàn
với Umfundisi về cái chuyện kiếm luật sư đây.
- Thưa ngài!
Thực khó mà nói được gì với một người đứng khúm núm như vậy trước
mặt mình.
- Umfundisi, có muốn chúng mình bàn về chuyện đó không?
Kumalo phải rán tự chủ. Vì đã có những tình thế khó xử cho một người da
đen, đã quen có thái độ khúm núm, mà lại muốn có vẻ tự trọng.
Ông lặp lại:
- Thưa ngài!
Người trẻ tuổi kiên nhẫn nói nữa:
- Umfundisi, tôi hiểu tâm sự của ông. Sao ông không ngồi xuống?
Kumalo ngồi xuống và người trẻ tuổi vẫn còn bực tức, đứng nói với ông ta:
- Lúc nãy tôi nói như vậy vì tôi rầu rĩ, và vì tôi có tánh tận lực làm công

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.