KHÓC LÊN ĐI, ÔI QUÊ HƯƠNG YÊU DẤU - Trang 116

ta đều đồng ý rằng phải nói sự thực và chỉ được nói sự thực thôi, và nhờ
luật sư biện hộ cho rằng vì sợ mà nó nổ súng chứ không có ý muốn giết
người. Luật sư của chúng ta sẽ cho chúng ta biết cần phải làm gì về điểm
thứ nhì, tức là trường hợp đứa cháu của bạn và đứa kia nữa chối không có ở
đó. Vì hình như chỉ có một mình con bạn là khai rằng có bọn họ ở đó. Về
phần chúng ta, chúng ta chỉ nói sự thực và chỉ nói sự thực; với lại, nếu
không vậy luật sư mà tôi sẽ nhờ cậy sẽ không khi nào chịu biện hộ cho đâu.
Người trẻ tuổi hỏi:
- Thế còn cái việc làm lễ cưới?
- Tôi cũng sẽ nói với ông ta nữa. Tôi không biết có thể làm lúc này được
không, nhưng nếu được thì tôi sẽ sung sướng được làm lễ cho họ.
Hai người đứng dậy cáo biệt và cha Vincent đặt tay lên trên cánh tay ông
già, bảo:
- Bạn can đảm lên. Dù sao thì con bạn cũng bị nghiêm trị đấy, nhưng lời
biện hộ được chấp nhận thì sẽ không bị tử hình đâu. Hễ còn sống thì còn hy
vọng cải thiện đời sống được.
Kumalo đáp:
- Tôi luôn tự nhủ như vậy, nhưng ít hy vọng lắm.
Cha Vincent bảo:
- Bạn ở lại đây nói chuyện với tôi.
Người trẻ tuổi da trắng nói:
- Còn tôi phải đi. Nhưng nếu tôi giúp Umfundisi được việc gì thì tôi sẵn
sàng giúp.
Khi người trẻ tuổi đi rồi, Kumalo và vị mục sư Anh ngồi uống và Kumalo
bảo:
- Bạn hiểu rằng chuyến đi này của tôi rầu rĩ quá.
-Tôi hiểu bạn.
- Trước hết là cuộc tìm kiếm. Mới đầu tôi lo ngại rồi khi cuộc tìm kiếm tiến
hành, từng bước một thì nỗi lo ngại biến thành sợ hãi, và nỗi sợ hãi này cứ
mỗi bước được tăng lên. Lần đầu tiên tôi thấy sợ là hôm ở Alexandra,
nhưng chính ở đây, trong hội Truyền giáo này, buổi tối hay tin vụ giết
người đó mà nỗi sợ của tôi tăng lên tới cái mức chịu không nổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.