KHÓC LÊN ĐI, ÔI QUÊ HƯƠNG YÊU DẤU - Trang 115

việc của tôi. Khi tôi thấy công việc của tôi hỏng, thì tôi tự dằn vặt tôi và
dằn vặt những người khác nữa. Nhưng sau đó tôi nghĩ lại mà xấu hổ, nên
tôi lại đây.
Thấy Kumalo vẫn làm thinh. Ông ta bèn hỏi:
- Umfundisi, hiểu tôi không?
Kumalo đáp:
- Vâng, tôi hiểu. Tôi hiểu lắm.
Ông quay mặt lại, và người trẻ tuổi thấy rằng vết thương lòng của ông đã
dịu.
Người trẻ tuổi không cau mày nữa, nói:
- Về chuyện kiếm luật sư tôi nghĩ rằng nên đấy. Không phải nhờ luật sư che
dấu sự thực, nhưng vì tôi không mấy tin người em của ông. Ông thấy em
ông trù tính cái gì đấy chứ. Ông ta muốn chối rằng con ông ta với người thứ
ba không cùng đi với Absalom. Ông và tôi, chúng ta đều không biết như
vậy có hại thêm cho con ông không, nhưng một luật sư thì biết được. Lại
còn điều này nữa: Absalom bảo vì sợ mà nổ súng chứ không có ý giết
người da trắng. Cần nhờ một luật sư thuyết phục quan toà rằng điều đó là
sự thực.
- Vâng, tôi hiểu.
- Ông có quen một luật sư nào không? Một người trong giáo phái của ông
chẳng hạn?
- Thưa ngài không. Nhưng tôi có ý qua nhờ cha Vincent ở hội Truyền giáo,
sau khi nghỉ ngơi một chút cho bớt mệt.
- Bây giờ ông hết mệt rồi chứ?
- Thưa ngài, ông lại thăm tôi, làm cho lòng tôi phấn khởi lên rồi. Tôi cảm
thấy….
- Tôi hiểu rồi.
Người trẻ tuổi cau mày và tự nói với mình.
- Tôi đã lầm lẫn. Mình đi bây giờ được không?
Họ qua hội Truyền giáo, người ta dắt họ vô phòng cha Vincent, và họ nói
chuyện một hồi lâu với vị mục sư Anh mặt hồng hào này. Cha Vincent bảo:
- Tôi quen một người đàng hoàng có thể lãnh vụ đó được. Tôi chắc chúng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.