KHÓC LÊN ĐI, ÔI QUÊ HƯƠNG YÊU DẤU - Trang 118

đời người đó đương nổi lên. Những sấm chớp kinh khủng chưa từng thấy
sắp hiện ra, gieo chết chóc và tàn phá. Mọi người vội vàng chạy về nhà, đi
ngang qua chỗ người đó nằm để kiếm chỗ núp. Và hoặc vì nhìn không thấy
người đó nằm trong cỏ, hoặc thấy mà sợ mất công ngừng lại dù chỉ một
chút xíu, nên họ không đánh thức người đó dậy, cứ để người đó nằm yên.
Kumalo ngồi yên lặng một hồi lâu có vẻ như trút hết nỗi lòng rồi. Cha
Vincent suy nghĩ cả chục câu, chưa thấy câu nào thích hợp. Sau cùng ông ta
nói:
- Bạn ạ!
Rồi thôi, không nói gì thêm nữa, mong rằng Kumalo cho hai tiếng đó là
một dấu hiệu mở đầu cho nhiều tiếng khác nữa, nhưng Kumalo vẫn làm
thinh.
Ông ta bèn nói:
- Bạn ạ!
- Cha nói gì?
- Bạn ạ, nỗi lo lắng của bạn đã biến thành sợ hãi, rồi sợ hãi biến thành âu
sầu. Âu sầu vẫn hơn là sợ hãi, vì sợ hãi luôn luôn làm cho tâm hồn ta nghèo
nàn đi, chứ âu sầu có thể làm cho nó phong phú lên.
Kumalo đăm đăm ngó ông ta; thật là lạ. Một con người khúm núm, khó dò
như vậy mà sao lại có vẻ nhìn đó.
- Tôi không hiểu, tâm hồn tôi phong phú lên được ở chỗ nào?
Cha Vincent vẫn khăng khăng lập lại:
- Âu sầu vẫn hơn là sợ hãi. Sợ hãi là một cuộc hành trình, một hành trình
rùng rợn. Còn âu sầu ít gì cũng tới chốn rồi.
Kumalo hỏi:
- Tới chồn nào kia?
Cha Vincent dùng một ngôn ngữ bóng bẩy, giống với ngôn ngữ Zulu:
- Khi cơn dông nổi lên, người ta lo sợ cho ngôi nhà của mình. Nhưng khi
ngôi nhà bị tàn phá rồi thì người ta có công việc để làm. Không ngăn được
cơn dông, nhưng có thể xây lại căn nhà.
Kumalo hỏi:
- Ở cái tuổi này của tôi mà xây dựng lại căn nhà ư? Căn nhà tôi xây dựng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.