KHÓC LÊN ĐI, ÔI QUÊ HƯƠNG YÊU DẤU - Trang 222

Chúng ta chỉ đòi cái phần của chúng ta thôi, đủ để nuôi vợ con khỏi chết
đói. Vì chúng ta được trả công ít quá. Uỷ ban Landsown bảo rằng chúng ta
được lãnh ít quá. Uỷ ban Smith bảo rằng chúng ta được lãnh ít quá ”
Tới đây giọng lại gầm lên và quần chúng lại bị kích động, Kumalo nói tiếp:
“ Chúng ta biết rằng chúng ta được lãnh ít quá. Chúng ta chỉ đòi được
những cái mà thợ thuyền trên khắp thế giới chiến đấu cho được, tức là cái
quyền được bán sức lao động của chúng ta cho đúng giá, được nuôi vợ con
một cách đàng hoàng.
Người ta bảo rằng tăng tiền công lên thì sở mỏ phải đóng cửa. Nếu vậy thì
kỹ nghệ khai mỏ ích lợi gì đâu? Nếu nó chỉ sống được trên sự khốn cùng
của chúng ta thì duy trì cho nó sống làm gì? Người ta bảo nó làm cho xứ
này giầu có lên, nhưng chúng ta thấy sự giầu có đó ở đâu? Chúng ta phải
chịu nghèo khổ để cho người khác được giầu có ư? ”
Đám đông lao xao lên như có một cuồng phong thổi vào. Này, John
Kumalo, đã tới lúc cái giọng bò mộng đó nên vang lên, bay vút lên tới chín
từng mây đấy. Đã tới lúc nên dùng những tiếng phẫn nộ, những tiếng man
rợ, quá khích để thức tỉnh quần chúng, làm cho họ nổi xung, khởi loạn lên
rồi đấy. Nhưng Kumalo biết rồi. Hắn biết rằng hắn có một năng lực rất lớn,
một năng lực mà hắn sợ. Và giọng hắn hạ xuống; tiếng tan dần trên núi và
âm hưởng mỗi lúc một nhỏ đi.
Người cảnh sát lúc nãy lặp lại:
- Tôi cho rằng thằng cha này nguy hiểm.
Người cảnh sát kia đáp:
- Bây giờ nghe hắn nói tôi mới thấy anh nói có lý. Còn đợi gì mà không
tóm cổ thằng chó ghẻ này hả?
Người thứ nhất nói:
- Còn đợi gì mà không cho nó ăn đạn?
- Ừ, cho nó ăn vài viên đạn đi.
Người thứ nhất nói:
- Chính quyền chỉ giỡn với lửa.
- Đúng đấy.
Kumalo lại nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.