KHÓC LÊN ĐI, ÔI QUÊ HƯƠNG YÊU DẤU - Trang 272

Con đường bớt dốc, nó đi theo bờ một con suối nhỏ ở bên cạnh khu đất của
giáo đường, Kumalo ngừng lại để nghe tiếng suối, nhưng chẳng nghe thấy
gì cả.
- Suối không chảy ư?
- Thưa Umfundisi, nó đã cạn khô một tháng nay rồi.
- Thế thì kiếm nước ở đâu?
- Đàn bà phải lại múc nước ở con sông trên đồn điền của uJarvis, thưa
Umfundisi.
Nghe tên Jarvis, Kumalo lại thấy sợ sệt, đau khổ, nhưng ông cũng rán hỏi:
- Ông Jarvis ra sao?
- Ông ấy về hôm qua, thưa Umfundisi. Tôi không biết ông ấy ra sao. Còn
Inkosikazi (1) đã về từ trước mấy tuần, bà ta có vẻ gầy và đau. Tôi hiện làm
ở trên đó.
Kumalo làm thinh, không nói được nữa. Người kia bảo:
- Ở đây ai cũng biết rồi.
- À, ai cũng biết rồi.
- Thưa Umfundisi, người ta biết cả rồi.
Họ không nói gì nữa, và con đường bây giờ bằng phẳng, đi ngang qua các
chòi các thửa ruộng đất đỏ, trụi khô. Nghe có tiếng gọi trong đêm tối, có
tiếng một người hỏi cái gì đó và tiếng một người ở xa đáp lại. Nếu là người
Zulu thì hiểu được họ nói gì, nhưng không phải là người Zulu thì dù biết
tiếng Zulu, cũng khó mà nghe ra được. Một số người da trắng bảo đó là ma
thuật, nhưng không phải là ma thuật, chỉ là một nghệ thuật đạt tới mức
hoàn hảo thôi. Đây là châu Phi, quê hương yêu dấu.
- Thưa Umfundisi, họ la với nhau rằng Umfundisi đã về đó.
- Tôi có nghe, em.
- Họ mừng lắm Umfundisi.
Phải, họ mừng thật. Từ những căn chòi ở hai bên đường họ bước ra, chạy
xuống đồi trong đêm tối. Bọn con trai gọi nhau, phát lên một tiếng kêu run
run kì dị rất quen tai ở miền này.
- Thưa Umfundisi, đã về.
- Thưa Umfundisi, chúng con cảm ơn Umfundisi đã về.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.