KHÓC LÊN ĐI, ÔI QUÊ HƯƠNG YÊU DẤU - Trang 270

câu hỏi của họ lắm. Họ ngây thơ như con nít, hỏi một cách rất tự nhiên,
chẳng có ý tứ gì cả: “ Người này là ai đây? ”, “ Cô này là ai đây? ”, “ Em
bé này của ai đây? ”, “ Họ ở đâu tới đây? ”. Họ rất có thể hỏi: “ Cô em của
ông mạnh không? ”, “ Con trai ông mạnh không? ”. Để tránh những câu hỏi
đó, ông lấy cuốn Thánh kinh ra đọc, thấy vậy họ quay đi tìm người khác dễ
bắt chuyện hơn.
Mặt trời sắp lặn trên thung lũng lớn Umzikulu, sau dãy núi Đông
Griqualand. Bà vợ đứng đó đón ông với người thân tín để xách giùm tay
nải cho ông. Ông bước vội lại phía bà, ôm bà hôn theo lối Âu tây. Về tới
quê nhà ông mừng quá.
Bà nhìn ông có vẻ dò hỏi, ông bảo:
- Con nó sẽ bị xử tử, có thể sẽ được ân xá, nhưng để lúc khác sẽ nói.
Bà bảo:
- Em hiểu.
- Còn cô Gertrude đã thu xếp xong xuôi để cùng về. Ở ngoài đó hai anh em
cùng ở trọ một nhà. Rồi tới lúc anh vô đánh thức cô ấy để ra xe thì cô ấy đã
bỏ đi rồi. Để lúc khác sẽ nói.
Bà cúi đầu xuống. Ông nói tiếp:
- Đây đứa cháu, con cô ấy đây. Và đây là con dâu của chúng mình.
Bà Kumalo bồng đứa nhỏ lên, ôm nó hôn theo lối Âu tây, bảo nó:
- Bác sẽ coi con như con bác.
Bà đặt nó xuống đất, lại gần thiếu nữ khép nép đứng một bên, tay cầm cái
xắc giấy. Bà quàng tay ôm thiếu nữ theo lồi Âu tây, bảo:
- Mà sẽ coi con như con gái má.
Thiếu nữ oà lên khóc. Bà phải bảo:
- Ý, đừng khóc chứ con.
Rồi lại bảo:
- Nhà ba má đơn sơ và yên tĩnh, không có gì sang trọng đâu.
Thiếu nữ mắt nhoà lệ, ngửng lên nhìn bà và đáp:
- Thưa má con chỉ cầu có vậy.
Nàng xúc động từ đáy lòng, cảm xúc đó vui thích mà thâm trầm. Mặc dầu
nàng ứa lệ mà thấy được an ủi trong cảnh đau xót.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.