KHÓC LÊN ĐI, ÔI QUÊ HƯƠNG YÊU DẤU - Trang 268

Thượng Đế luôn luôn phù hộ cho huynh.
- Cũng phù hộ cho huynh nữa.
Kumalo nhìn theo bạn đi xuống con đường quẹo vô hội truyền giáo. Rồi
ông trở vô phòng, đốt cây nến, mở cuốn sổ ra coi. Số ký ngân là ba mươi ba
bảng, bốn si-ling và năm pen-ni. Ông quỳ sụp xuống, than thở, hối hận rằng
mình đã nói dối và gây chuyện với em. Ông muốn lại nhà em tức thì, như
thể lương tăm ông thúc đẩy, ban lệnh cho ông vậy, nhưng lúc đó đã khuya
quá. Ông định bụng thế nào cũng viết thư cho em. Ông cảm ơn Thượng Đế
về lòng tốt của con người và thấy trong lòng phấn khởi lên. Xong ông cầu
nguyện cho con ông, sáng mai mọi người đều trở lại quê hương, trừ con
ông. Con ông sẽ phải ở lại, người ta sẽ đưa tới khám lớn Pretoria,nhốt nó
một mình trong một phòng giam có chấn song sắt; và nếu nó không được
ân xá, thì phải ở đó cho tới ngày người ta treo cổ nó. Hỡi ơi! Bàn tay sát
nhân kia đã có lần nắm chặt vú mẹ kề cái miệng xinh xinh hau háu vào bú,
và đã có lần len lén nắm bàn tay cha khi hai cha con đi ở ngoài trời trong
đêm tối. Hỡi ơi! Tên sát nhân sợ chết kia đã có một hồi là một em bé sợ
bóng tối.
Khi ông thức dậy thì trời còn mù mù. Ông đốt cây nến, sực nhớ tới lời hứa
với bạn, bèn quỳ xuống cầu nguyện cho bạn. Rồi ông lặng lẽ mở cửa, khẽ
lay thiếu nữ:
- Dậy đi con.
Nàng vội vàng tung mền ra, ngồi dậy đáp:
- Con sửa soạn xong ngay bây giờ đây.
Thấy nó hấp tấp, ông mỉm cười, bảo:
- Ndotsheni, ngày mai chúng ta sẽ về tới Ndotsheni.
Ông mở cửa phòng Gertrude, đưa cao cây nến lên. Nhưng Gertrude đã đi
rồi. Đứa cháu nhỏ còn nằm đó, chiếc áo đỏ, chiếc khăn trắng ở đó, mà
Gertrude thì đi rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.