KHÓC LÊN ĐI, ÔI QUÊ HƯƠNG YÊU DẤU - Trang 267

Kumalo tiễn bạn ra tới cửa rào, Msimangu bảo:
- Tôi không màng tới thế tục nữa, đã từ bỏ hết của cải, nhưng tôi để dành
một số tiền nhỏ. Tôi không còn cha mẹ để cung dưỡng, và tôi đã xin phép
Giáo hội tặng huynh số tiền đó để bù vào tất cả những chi phí của huynh ở
Johannesburg, và giúp đỡ huynh trong những nhiệm vụ mới của huynh.
Ông ta đặt cuốn sổ vào tay Kumalo, và Kumalo đoán ngay được là một
cuốn sổ trương mục gởi tiền ở Bưu điện. Kumalo đặt bàn tay cầm cuốn sổ
lên cửa rào, gục đầu trên bàn tay mà khóc. Msimangu bảo:
- Huynh đừng làm tôi mất vui, vì chưa bao giờ tôi được vui như vầy.
Những lời đó, lại càng cho ông xúc động, ông khóc nức lên, Msimangu lại
phải nói:
- Có người tới kìa, nín đi.
Họ nín thinh, đợi người kia đi qua rồi, Kumalo mới nói:
- Trong đời tôi, tôi chưa gặp một ai như huynh.
Msimangu vội nói:
- Tôi vốn là con người nhu nhược, tội lỗi, nhờ Thượng Đế ra tay cứu vớt,
chỉ thế thôi. Về việc của cháu, ngài Toàn quyền họp Hội đồng Chính phủ sẽ
quyết định có nên ân xá hay không. Khi nào cha Vincent được tin sẽ cho
huynh hay liền.
- Và nếu không được ân xá?
Msimangu nghiêm trang:
- Nếu không được ân xá thì tới ngày đó một người trong nhóm chúng tôi sẽ
lại Pretoria rồi sẽ cho huynh hay…Khi mọi việc xong cả. Thôi bây giờ tôi
phải về, chúng ta còn phải dậy sớm. Nhưng tôi cũng phải nhờ huynh một
việc.
- Việc gì tôi cũng xin hết lòng.
- Xin huynh cầu nguyện cho tôi thực hiện được quyết định mới về cuộc đời
của tôi.
- Tôi còn sống ngày nào thì ngày ấy tôi sẽ cầu nguyện sáng và tối cho
huynh.
- Chúc huynh an giấc.
- Chúc huynh an giấc, Msimangu, người bạn thân nhất của tôi. Cầu xin

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.