KHÓC LÊN ĐI, ÔI QUÊ HƯƠNG YÊU DẤU - Trang 305

- Nhưng trên đường lại đây, thầy đã đi ngang qua nó rồi mà?
- Thưa, đi ngang qua tôi đã thấy dĩ nhiên. Nhưng tôi cần phải coi cho kỹ
hơn nữa. Vâng, tôi nghĩ rằng tất cả những cái đó có thể thực hành ở đây
được.
Họ ngồi cả ở chung quanh bàn, người nào nét mặt cũng hào hứng, phấn
khởi vì thanh niên khéo diễn tả cho họ thấy mọi vật như ở trước mắt.
Kumalo nhìn vợ con, bảo:
- Tôi đã nói với thầy ấy rằng, thầy ấy là thiên sứ Trời sai xuống đây.
Tâm hồn kích thích quá, ông ngồi không yên, đứng dậy đi đi lại lại trong
phòng. Ông hỏi:
-Thầy có nóng lòng muốn khởi sự ngay không?
Thanh niên cười, hơi ngượng nghịu:
- Thưa có.
- Thầy sẽ làm cái gì trước hết.
- Thưa Umfundisi, trước hết tôi phải lại chào ông Tù trưởng đã.
- À, phải, việc đó phải làm trước hết.
Lúc đó, ở ngoài nghe có tiếng vó ngựa, Kumalo bước ra xem, lấy làm lạ.
không biết có phải cậu bé không, mà sao mà trở lại đây mau vậy. Quả nhiên
là cậu ta thật, nhưng cậu không tuột xuống mà ngồi trên lưng ngựa nói với
Kumalo, nhanh nhẩu, hoan hỉ, như thể là một việc rất quan trọng. Cậu bảo:
- Thật là sát nút.
Kumalo hỏi:
- Sát nút? Cái gì mà sát nút?
- Đó là tiếng lóng – Nhưng cậu không cười mà rất nghiêm trang – Có nghĩa
là vừa kịp. Nếu ông nội tôi không về sớm như vầy, thì tôi không có thì giờ
lại chào Umfundisi.
- Inkosana đi ngay bây giờ sao?
Cậu bé không trả lời thẳng câu đó; vì thấy Kumalo ngạc nhiên nên cậu
muốn giảng giải:
- Nếu ông nội tôi về trễ chút nữa thì có lẽ tôi không kịp trở lại đây. Nhưng
may quá, ông nội tôi về hơi sớm.
- Nghĩa là sáng mai Inkosana đi hả?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.