KHÓC LÊN ĐI, ÔI QUÊ HƯƠNG YÊU DẤU - Trang 306

- Vâng, sáng mai, đi chuyến xe lửa đường rầy hẹp đó, chuyến xe lửa nhỏ
đó, Umfundisi biết chứ?
- Biết, Inkosana.
- Nhưng nghỉ lễ tôi sẽ về, và chúng ta lại nói tiếng Zulu nữa.
Kumalo chỉ đáp:
- Vậy thì vui lắm.
- Thôi chào Umfundisi.
- Chào Inkosana.
Rồi ông nói bằng tiếng Zulu:
- Inkosana đi mạnh giỏi.
Cậu bé cau mày suy nghĩ một chút, rồi nói bằng tiếng Zulu:
- Umfundisi ở lại mạnh giỏi.
Kumalo ngạc nhiên thốt lên: “ A, a! ”; cậu bé cười, cất nón chào rồi phi
ngựa đi trong đám bụi mù. Ra tới đường cái, cậu ngừng lại, quay lại chào
một lần nữa rồi lại tiếp tục đi. Kumalo còn đứng ở cửa, viên cán sự trẻ tuổi
bước ra đứng cạnh ông, hai người cùng nhìn theo cậu bé. Kumalo bảo,
giọng nghiêm trang:
- Còn cậu đó là một thiên thần nhỏ Trời sai xuống.
Họ trở vô nhà, Kumalo hỏi:
- Vậy thầy nghĩ rằng ở đây có thể làm được nhiều việc ư?
- Thưa Umfundisi, làm được nhiều ạ.
- Thực không?
Thanh niên đáp nét mặt có vẻ rất hăng hái:
- Thưa Umfundisi, không có lý gì thung lũng lại không tươi tốt lại như hồi
xưa. Nhưng không thể làm mau được, không thể một ngày mà xong được.
Kumalo kính cẩn nói:
- Nếu Thượng Đế phù hộ, thì xin cho tôi được thấy trước khi tôi nhắm mắt.
Vì tôi đã sống suốt cuộc đời trong cảnh điêu tàn này.


Chú thích:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.