KHÓC LÊN ĐI, ÔI QUÊ HƯƠNG YÊU DẤU - Trang 308

ALAN PATON

KHÓC LÊN ĐI, ÔI QUÊ HƯƠNG YÊU DẤU

Dịch giả: NGUYỄN HIẾN LÊ

Chương 5

Lễ Kiến Tín đã sửa soạn xong rồi. Các phụ nữ trong giáo khu đã tới, mình
bận áo dài trắng, cổ quàng một chiếc khăn màu xanh lá cây. Những người
đàn ông thuộc về giáo khu mà không bỏ đi nơi khác làm ăn, cũng lại dự lễ,
bận quần áo tết, nghĩa là những bộ quần áo ngày thường nhưng đã giặt vá
và chải kỹ lưỡng. Những trẻ em làm lễ hôm đó đã tới đủ, gái thì bận áo dài,
mũ nồi trắng, trai thì bận những bộ đồ đi học nhưng đã giặt vá, và chải kỹ
lưỡng. Bọn phụ nữ lăng xăng trong nhà tiếp tay bà vợ Umfundisi, vì làm lễ
xong sẽ có một bữa ăn xoàng gồm món bánh ngọt chắc dạ làm bằng bột
bắp, giải khát thì có nước trà nấu cho tới khi cánh trà không còn chút
hương vị nào nữa. Bữa ăn đạm bạc nhưng vui vì mọi người sẽ cùng ăn với
nhau.
Ở trên trời mây đen tụ lại, trong không khí oi ả, và người ta không biết vui
mừng hay nên lo. Những đám mây lớn trôi trên mặt đất đỏ, leo lên đỉnh cái
đồi đỏ và trọi. Người ta nhìn lên trời rồi nhìn con đường đức Giám mục sắp
tới, tự hỏi không biết nên mừng hay nên lo. Vì chắc chắn rằng trước khi
mặt trời lặn, chớp sẽ loé ra, sấm sẽ gầm vang lên trên các ngọn đồi.
Kumalo lo lắng nhìn lên trời và con đường mà đức Giám mục sắp tới; và
ngạc nhiên thấy người thân tín của ông đương đánh xe sữa tiến lại. Sao sữa
hôm nay tới sớm như vậy?
- Hôm nay em tới sớm nhỉ?
Người đó rầu rầu đáp:
- Thưa Umfundisi, tới sớm vì hôm nay nghỉ, Inkosikazi (1) mất rồi.
Kumalo thốt lên:
- Mất rồi? Có lý nào.
- Thưa Umfundisi, mất rồi. Khi mặt trời ở kia – người đó đưa ngón tay chỉ
lên trời, ngay trên đầu – thì Inkosikazi tắt thở.
- Ôi! Bi thảm quá.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.