đường phố tới nỗi người ta bảo đi suốt đời cũng chưa hết một lượt. Lại
thêm cái nỗng nỗi phải đi xe buýt nữa, mà không phải như ở đây, chỉ có
một chiếc xe buýt nên không thể lầm xe được. Ở đó có vô số xe buýt; mười
chiếc, có lẽ hai chục chiếc chạy qua mới có một chiếc đúng đường của
mình. Nếu lên lầm xe thì nó có thể đưa mình tuốt tới một chỗ khác. Và
người ta còn bảo đi băng qua đường nguy hiểm lắm, mà làm sao không
băng qua đường được? Chị Mpanza ở Ndotsheni ra ngoài đó thăm chồng,
lúc chồng hấp hối, trông thấy xe cán chết đứa con trai của chị. Thằng nhỏ
mười hai tuổi, thấy cái gì cũng lạ, thích lắm, đâm bổ vào chiếc xe còn chị
rụt rè đứng ở bờ lề. Và chiếc xe cam nhông bự đã đè bẹp con chị ngay
trước mắt chị.
Còn thêm nỗi lo ngại lớn này nữa - nỗi lo ngại lớn nhất vì rất ít khi thổ lộ ra
– là đứa con trai của ông bà ở đâu? Tại sao nó chẳng cho biết tin tức gì cả?
Sau cùng một hồi còi vang lên và chiếc xe tiến lại. Ông Mục sư quay lại nói
với người thân tín đi tiễn:
- Cảm ơn em, em đã sẵn lòng giúp đỡ tôi.
- Thưa Umfundisi, giúp được Umfundisi là cái vui của tôi. Cái tay nải này
nặng lắm. Một mình Umfundisi xách không nổi đâu.
Chiếc xe đã tới gần. Nó sắp vô ga.
- Thưa Umfundisi.
- Cái gì vậy em?
- Thưa Umfundisi, tôi muốn nhờ Umfundisi một việc.
- Cứ nói đi.
- Umfundisi biết anh Sibeko chứ?
- Biết.
- Đứa con gái của Sibeko hồi trước đi làm ở đây cho người da trắng uSmith
(1) ở Ixopo. Rồi khi cô con gái của uSmith lấy chồng, ra ở Johannesburg thì
con gái của Sibeko cũng theo họ ra ngoài đó làm cho họ. Địa chỉ đây, có
ghi tên mới của thiếu phụ đó. Có đến mười, mười hai tháng nay Sibeko
không được tin tức gì của con gái. Anh ấy nhờ Umfundisi hỏi thăm giùm.
Kumalo cầm miếng giấy lem luốt và nhàu nát, ngó rồi bảo:
- Springs à? Tôi có nghe nói chỗ đó. Không phải ở Johannesburg nhưng