KHÓC LÊN ĐI, ÔI QUÊ HƯƠNG YÊU DẤU - Trang 34

ngồi xuống cho vững hơn và đàng hoàng hơn.
- Em ở lại mạnh giỏi nhé.
- Xin chúc Umfundisi đi đường mạnh giỏi.
Mục sư trở về chỗ ngồi cũ và mọi hành khách chăm chú ngó ông, kính
trọng con người đi Johannesburg như đi chợ đó. Chiếc xe lửa lấy đà leo lên
sườn các trái đồi cheo leo ở sát bờ các thung lũng, băng qua các bụi phượng
vĩ và hoa cỏ, chui vô các đồn điền trồng miêu liễu âm u, chạy ngang qua
Staiton rồi xuống Ixopo.
Cuộc hành trình đã bắt đầu. Nỗi sợ hãi trỗi dậy trong lòng Kumalo, sợ
không biết rồi ra sao, sợ các đô thị lớn, tại đó trẻ con băng qua đường bị xe
cán, sợ cho bệnh tình của Gertrude, sợ cho đứa con trai của ông, nỗi sợ này
sâu kín nhất trong lòng ông. Nỗi sợ sâu kín của một người, sống trong một
thế giới lạc lõng không hợp với mình, còn chính cái thế giới của mình thì
trốn đâu mất, chết đi, biến mất đi không bao giờ trở lại nữa.
Mới lúc nãy ông còn hơi khoe khoang, nói dối chút xíu trước đám người
kính phục ông, mà bây giờ đầu gối ông bủn rủn rồi…
Con người khúm núm đó rút trong túi ra cuốn Thánh kinh và bắt đầu đọc.
Chỉ có cái thế giới trong đó là không có gì bất trắc.

Chú thích:

1. Chính là Smith, người da đen thêm âm “ u ” ở trước.
2. Thường bằng da, để chìa khoá và giấy tờ lặt vặt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.