KHÓC LÊN ĐI, ÔI QUÊ HƯƠNG YÊU DẤU - Trang 52

như ông em của huynh, họ bảo rằng giáo hội nói thì hay mà không hành
động. Sao bây, bây giờ chúng mình tính sao?
- Tôi tính đi bộ.
- Đi mười bảy cây số, về mười bảy cây nữa. Xa lắm đấy huynh hiểu cho
chứ, Johannesburg này không phải là chỗ hợp với một người con trai ở một
thân một mình.
- Vậy thì đi.
Họ đi bộ mấy cây số qua khu của người Âu, lên con đường Twist tới
Clarenton Cricle rồi xuống con đường Louis Botha tới Vườn cam. Xe hơi,
xe cam nhông qua lại không ngớt, chiếc đi lên, chiếc đi xuống. Họ đi một
lúc lâu, thì một chiếc xe hơi thắng lại ở bên cạnh họ, và một người da trắng
ló đầu ra hỏi:
- Hai ông đi đâu đấy?
Msimangu cất nón chào, và nói:
-Thưa ngài, chúng tôi đi Alexandra.
- Tôi đoán không sai, lên xe tôi đưa đi.
Thật là may mắn cho họ; tới chỗ quẹo vào Alexandra, họ xuống xe ngỏ lời
cảm ơn.
Người da trắng bảo:
- Đường xa quá, mà tôi biết rằng không có xe buýt….
Họ đứng nhìn chiếc xe chạy đi. Nhưng chiếc xe không chạy tới mà quay trở
lại, đi ngược về Johannesburg.
Msimangu bảo:
- Thật là một chuyện lạ.
Từ chỗ đó tới đại lộ Hai mươi ba, đường còn xa, và trong khi họ đi hết đại
lộ này tới đại lộ khác, Msimangu giảng cho bạn hiểu rằng Alexandra nằm ở
ngoài ranh giới thành phố Johannesburg là một khu mà người da đen có
quyền mua đất cất nhà. Nhưng đường phố tệ quá, lại không có đèn và nạn
khan nhà trầm trọng tới nỗi, ai có phương tiện thì cũng cất thêm một vài cái
chòi trong sân để cho mướn lại. Nhiều chòi là những ổ trộm cướp, gái
điếm, chỗ nấu rượu lậu.
Msimangu bảo:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.