KHỞI ĐẦU TỪ CÁI CHẾT - Trang 266

C

CHƯƠNG 27

ơ

n đói cào cấu tôi, như thể để hành hạ tôi về vụ thất thoát

não. Tôi khản giọng bật cười, rồi chà mu bàn tay lên mặt và
buộc mình phải hít vào vài hơi thật sâu. Tuyệt, vậy là cuối
cùng tôi đã đương đầu với bố. Bảo với bố tất cả những
điều mà tôi vẫn chờ mãi để được nói ra. Bảo với bố những thứ

mà tôi biết sẽ làm bố tổn thương. Giờ tôi cảm thấy mình hoàn
toàn rác rưởi và chẳng có nơi nào để đi cả.

Tôi giảm tốc độ xuống giới hạn cho phép. Điều cuối cùng tôi

cần là bị tuýt còi. Thêm nữa, cũng đâu phải tôi đang vội vã rời đi. Dù
sao thì tôi cũng chẳng biết đi chỗ quái quỷ nào hết. Tôi có thể kham
được tiền phòng khách sạn trong một đêm, nhưng nhiều hơn thế
sẽ hụt vào khoản tiết kiệm của tôi khá nhanh chóng. Tôi cần biết
nghĩ giống một người trưởng thành chết tiệt. Ngân sách và những
của nợ kiểu đó.

Tôi rẽ vào bãi đỗ xe của siêu thị SpeedE và lôi điện thoại trong túi

ra. Tôi định nhấn số của Randy, nhưng lại do dự. Tôi hầu như
chẳng còn nhớ gì đến anh ta nữa. Tôi cứ bảo anh ta là bạn trai của
mình, song... lần cuối cùng anh ta gọi cho tôi là khi nào nhỉ? Tôi
bặm môi, ngón tay lơ lửng trên bàn phím.

thì bọn tôi chưa bao giờ có kiểu quan hệ yêu đương điên cuồng,

siêu sâu sắc, như gọi điện đánh thức nhau chỉ để nói chuyện phiếm.
Hầu hết thời gian bọn tôi chỉ cặp kè với nhau. Cảm giác thoải mái,
tôi thừa nhận với bản thân. Nhưng tôi còn ai nữa để gọi? Marcus? Tôi
bật cười. Ừ, phải rồi. Ngay cả nếu có số của hắn, thì cũng chẳng
đời nào tôi gọi cho hắn để kéo hắn dính dáng vào cuộc sống riêng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.