KHỞI ĐẦU TỪ CÁI CHẾT - Trang 100

T

CHƯƠNG 10

rong tuần tiếp theo, tôi là hình mẫu cực chuẩn của một nhân
viên nghiêm túc. Tôi đến nhà xác sớm để sắp xếp và lau dọn
mọi thứ. Tôi ở lại muộn để lên danh mục hoặc cất đồ đạc.

Và cứ khi nào có một mình, tôi lại thó món não từ túi đựng

rồi giấu tiệt đi. Tôi mua cả đống túi đựng đá, bắt đầu tiết

kiệm chai nhựa đựng nước và rửa những chiếc bình đựng dưa muối
cũ nhét dưới gầm chạn ở nhà. Tôi cũng vẽ vời lên số bình ấy để
những thứ đựng bên trong không hiện ra quá rõ ràng.

Khi còn bé tí, mẹ và tôi đã chơi cái trò thủ công này mỗi khi chúng

tôi có chai đựng rỗng - thứ mà nhà tôi luôn có cả đống, và che phủ
toàn bộ lớp thủy tinh bằng những miếng băng dính ngụy trang dài
vài phân. Khi đống chai lọ đã được dán băng dính, mẹ con tôi lại
quét xi đánh giày màu nâu phủ ra ngoài rồi dùng giẻ lau đi chỗ thừa
ra, khi làm xong, nhà tôi có cả đống chai lọ trông rất đẹp và cổ -
theo một kiểu nào đó giống như da thuộc vậy. Ít nhất trông nó cũng
đẹp đối với con bé tôi hồi bảy tuổi.

Có lẽ tôi thích chuyện này vì nó là một trong số ít những ký ức dễ

chịu về mẹ mà tôi có. Thật buồn cười là nhớ đến những thứ khỉ gió
lại dễ hơn rất rất nhiều.

Thế nhưng, đã có quá nhiều những thứ khỉ gió như vậy. Tôi

không thể kết luận được là làm cái trò dán băng dính và bôi xi đánh
giày lên các chai đựng dưa muối liệu có ngớ ngẩn hay không, nhưng
nó cũng giúp tôi đạt được mục đích. Người khác sẽ phải mở nắp chai
ra thì mới nhìn được tôi đựng gì bên trong.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.