KHỞI ĐẦU TỪ CÁI CHẾT - Trang 102

công việc này để mỗi khi nghe thấy những âm thanh ấy là đủ
khiến hồn xiêu phách tán rồi.

, con quỷ ăn não người vẫn có thể bị sợ khiếp vía đấy. Dù có

cái dạ dày thép trong mình, nhưng vẫn còn đầy những thứ chết tiệt
khác có khả năng làm tôi sợ mất mật.

Tôi bật radio trong xe lên, nhưng cái loa bên trái đã chết ngỏm và

giọng Shania Twain nghe cứ như kiểu Axl Rose ấy, thế nên tôi hạ
âm lượng xuống khá nhỏ. Có điều, thế này vẫn khá hơn là yên
lặng, đặc biệt là khi trời tối như hũ nút, còn tôi thì đang ở giữa chỗ
đầm lầy quỷ quái nào đó trên đường cao tốc 1790. Tôi chưa vượt
qua cái xe nào trong hơn mười phút rồi, và tôi còn ít nhất hai mươi
phút đi đường nữa mới đến được xứ văn minh của giáo xứ St.
Edwards.

Và đó là nguyên nhân mà tôi đã gào lên như heo bị chọc tiết khi

nhìn thấy trước mặt có một người đang đứng trên đường.

Tôi giậm phanh trối chết ngay cả khi nhận ra đó chỉ là một thân

cây đổ, với một cành cây chĩa lên trông khá giống hình người. Ý nghĩ
Tông trúng người còn đỡ hơn lướt qua đầu khi tôi ngoặt vô lăng sang
trái trong cơn hoảng loạn ngu ngốc. Hoảng loạn ngu ngốc thật sự
ấy, vì tôi đã ở quá gần thân cây và tất cả những gì hành động đó
đem tới là đảm bảo cho cái xe làm một cú lộn nhào cực kỳ ngoạn mục.

Đầu tôi đập mạnh vào khung cửa khi phía bên ghế tài xế bị nện

xuống và trong vài giây, tất cả những gì tôi có thể thấy là hàng
chùm sáng nổ tung tóe. Chiếc xe trượt vèo trên mặt đường cao tốc
cùng tiếng kim loại nghiến vào lề đường rít lên kinh khủng khiếp,
thế rồi mọi thứ dừng lại và tôi chỉ có thể nghe được hơi thở hoảng
loạn của chính mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.