KHỞI ĐẦU TỪ CÁI CHẾT - Trang 104

miếng thịt chết.

Tôi mò mẫm tháo dây an toàn. Nó bung ra và tôi kêu ré lên nghèn

nghẹt khi ngã dúi dụi vào cửa xe rồi va mạnh lên cánh tay gãy. Thu
tay lại trước ngực, tôi nằm đó và hớp lấy vài hơi thật sâu. Mẹ kiếp,
đau không tả nổi, nhưng tôi biết quá rõ là lẽ ra nó có thể tệ hơn rất
nhiều. Tôi đã thấy cảm giác mờ mịt kỳ quái bò qua người rồi, và
ngay lúc này, tôi sẽ vô cùng sung sướng nếu gạt bỏ được tình huống
nguy khốn ấy.

Tôi nhăn mặt khi một cơn đói ngấu ập đến thay thế cho cơn

đau. Ưu tiên hàng đầu lúc này là tìm hộp đựng đồ ăn. Tôi lo lắng
liếc nhìn đầu mẩu xương một lần nữa. Liệu não có chữa lành được
nó không đây? Hay tôi cần phải sắp xếp nó lại hoặc làm gì đó
trước? Tôi rùng mình dù trời đêm khá ấm áp. Tôi đã không còn cảm
giác sợ hãi đến buồn nôn, nhưng khá chắc chắn rằng sắp xếp
lại cánh tay đã gãy của mình vẫn là một việc “Ối giời ơi, không!”.

Từng việc một cái đã. Tìm hộp đựng đồ ăn. Tìm điện thoại. Gọi

người giúp. Cho dù có thể tự chữa lành cho mình hay không thì tôi
cũng vẫn rơi vào một tình huống thực sự bung bét rồi.

Tiếng cửa sau ken két cắt ngang những ý nghĩ rời rạc của tôi.

Cảm giác nhẹ nhõm quất vào người như một cơn sóng khi cánh cửa
va sầm xuống lề đường. Có người đã thấy vụ tai nạn. Họ sẽ giúp
mình. Tôi vật lộn đứng dậy, nhưng chiếc xe bị lật nghiêng làm tôi
hoàn toàn mất phương hướng, và phải mất vài giây sau mới lấy lại
được thăng bằng. Cú va đập vào đầu và máu me chảy xuống mắt
cũng chẳng giúp ích gì thêm. Nhưng tôi đủ tỉnh táo để thấy được
dáng người đang cúi xuống và mở cửa sau của chiếc xe.

“Này anh ơi. Anh gọi 911 được không?”, tôi kêu lên. “Tôi cần ít...”

Tôi câm nín khi thứ mùi ấy quất thẳng vào mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.