KHỞI ĐẦU TỪ CÁI CHẾT - Trang 110

Chiếc xe đang tiến đến đã đủ gần để tôi có thể nghe được

tiếng động cơ, khi cuối cùng cũng tìm thấy cái chai thứ hai bị
mắc ở phía sau ghế tài xế. Tôi chộp lấy nó và lặp lại cái mẹo mở
nắp chai bằng răng, nhổ nó ra nhanh nhất có thể, lắc mạnh để
lấy được những khoanh não dày nằm dưới cùng.

Tôi nghiêng người vào vách xe và nhắm mắt lại. Một cảm giác

ấm áp dễ chịu lan khắp cơ thể, cùng với cảm giác kỳ quái khi xương
xẩu trượt trở lại đúng chỗ, da trên cánh tay và trán bắt đầu liền lại.
Thế rồi cảm giác ấy dần biến mất và một cơn đói xuyên thẳng
qua tôi.

Tôi mở mắt rồi thở phào nhẹ nhõm. Mẩu xương không còn chìa

ra ngoài cánh tay nữa và tôi có thể thấy nó đã liền lại rồi, mặc dù
vẫn chưa hoàn toàn lành lặn khi duỗi thẳng ra. Và khi đặt tay lên trán,
tôi có thể cảm thấy hộp sọ qua vết rách ở đó, nhưng ít ra giờ nó chỉ
còn là một vết rách dài vài phân thay vì cả tấc. Hầu như chắc
chắn tôi đã bị thương nặng hơn nhiều so với những gì tôi nhận
thấy. Một chai không đủ để chữa lành tất cả.

Có lẽ thế này lại tốt hơn, tôi cố tự thuyết phục bản thân. Sẽ là

cực kỳ quái dị khi mà tôi bị bao phủ trong máu nhưng lại chẳng có
vết xước nào trên người. Tôi chỉ hy vọng là mình sẽ không bị buộc
phải nghỉ làm để chữa bệnh. Đó là nếu tôi vẫn còn việc để làm.

Cơn đói lại cuộn lấy dạ dày khi tôi bò qua cái túi đựng xác về

phía cửa sau. Tôi gần như bật cười khi mùi của cái xác bên trong ập
đến, và gạt đi thôi thúc thoáng qua giục tôi xé tan cái túi để nuông
chiều cơn đói cồn cào. Ừ, thường thì phương pháp hành động của
tôi là như thế, làm việc đúng đắn rồi sau đó đằng nào cũng phá
tan mọi thứ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.