KHỞI ĐẦU TỪ CÁI CHẾT - Trang 113

“Chúng ta cần thôi gặp nhau kiểu này đi”, tôi nói, buộc mình phải

nở nụ cười gượng gạo. Tôi chẳng có cảm giác muốn cười lắm, dù là
gượng hay không, nhưng tôi cho rằng mình sẽ cố hết sức có thể để
tỏ ra chẳng bị làm sao cả. “Ít ra thì lần này tôi có mặc quần áo”, tôi
thêm vào. Ừ, tốt hơn nhiều khi nói đùa về cái lần tồi tệ trước.
Nói thế không phải là tôi có nhớ gì về lần ấy. Nhưng mà, cười
nhạo chuyện đó sẽ làm mọi thứ dễ dàng hơn.

Gã nhân viên cứu hộ cười, mắt nheo lại. “Tôi có thể nói một câu

thực sự thô bỉ ở đây, nhưng tôi sẽ ngoan.” Anh ta nhìn vào trán tôi.
“Vết rách đó trông không to lắm và không còn chảy máu nữa. Nếu
cô lo lắng nó để lại sẹo thì người ta có thể khâu vài mũi cho cô ở
bệnh viện.”

Tôi biết là mình chẳng cần phải lo gì về sẹo, nhưng dẫu sao tôi

cũng khẽ gật đầu.

Anh ta khẽ vỗ lên vai tôi. “Trông có vẻ như cô thoát khỏi vụ này mà

chỉ dính vài vết rách. Thật may là cô có thắt dây an toàn đấy.”

“Chuẩn luôn”, tôi nói và chẳng cần phải giả vờ ra vẻ nồng nhiệt.

Có thể không thắt dây thì tôi cũng chẳng chết, nhưng hầu như
chắc chắn tôi sẽ te tua xơ mướp và không thể chống lại cái thây ma
kia.

Thây ma. Bố khỉ. Tôi xoay xở ghìm được cơn rùng mình khiếp

sợ cho đến khi Ed quay đi. Tôi không cần anh ta nghĩ rằng tôi
sắp rơi vào cơn sốc hay cái gì tương tự. Mặc dù theo một cách
chung chung nào đó, tôi có cảm giác là mình sắp như vậy. Đó có phải
là thứ mà tôi nên trông chờ hay không?

Nhưng cũng có những điểm thuận lợi. Không phải sao? Ý tôi là,

toàn bộ cái trò “ăn não người và chữa lành” có thể trở nên khá thuận

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.