KHỞI ĐẦU TỪ CÁI CHẾT - Trang 176

đã chén mất vài miếng. Ôm cái bình với lớp trang trí ngụy trang
ngớ ngẩn bằng xi giày và băng dính trên tay, tôi dừng lại. Tôi đã
hoàn toàn quên béng gã thây ma này và lời hứa với gã.

Hẳn tôi đã có thể chuẩn bị thêm đôi chút nếu từng nghĩ đến

chuyện này. Nhưng nguồn cung cấp cho bản thân tôi cũng đang cạn
dần rồi. Hơn nữa, đó là lời hứa phải đưa ra trong hoàn cảnh ép
buộc, và như thế thì chẳng nên tính đến, đúng không nào? Và
chắc chắn gã cũng đang lấy được não từ nơi nào đó khác nữa. Đã
năm ngày kể từ vụ tai nạn rồi. Gã sẽ thối rữa hơn rất nhiều nếu
suốt thời gian qua không có não, đặc biệt là khi tôi đâu có cho gã
một lượng đủ nhiều để gã hoàn toàn “khỏe khoắn”.

Và khi đó gã sẵn sàng mạo hiểm với việc mình sẽ bị chết trong vụ

tai nạn. Đột nhiên tôi không muốn nghĩ đến chuyện gã đang có
nguồn não từ nơi nào khác nữa.

Tôi quay ra ngoài và đưa cái bình cho gã. “Đây là tất cả những gì

tôi có lúc này”, tôi nói dối. “Tôi đã nghỉ làm gần hết tuần rồi”,
tôi vừa quắc mắt, vừa thêm vào.

Gã phớt lờ vẻ hậm hực mà mở nắp bình ra, thoáng nhắm mắt

lại đầy sung sướng khi mùi não ập vào gã. Thế rồi gã nhìn tôi
bằng ánh mắt dò hỏi. “Súp cà chua à?”

“Cố gắng không để nó quá lộ liễu, không biết à?”

“Tôi ghét súp cà”, gã lầm bầm, nhưng vẫn lùi lại và giữ cái bình

bằng cả hai tay trong khi uống cạn món hỗn hợp súp não. Tôi đứng
nhìn, ngây người một cách bệnh hoạn khi màu sắc quay trở lại với
làn da gã. Vài giọt rỉ ra từ khóe miệng, rơi xuống áo gã tạo thành vệt
bẩn có hình Florida. Cuối cùng gã hạ bình xuống và thở ra đầy
thỏa mãn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.