KHỞI ĐẦU TỪ CÁI CHẾT - Trang 191

Thiếu mất cái gì đó...

Miệng tôi trở nên khô khốc khi nhận thức ập tới. Ừ thì kể từ lần

cuối cùng tôi ăn não đến giờ là chưa đến một ngày. Tôi chẳng đói
và chắc là sẽ không thèm khát gì trong ít nhất một ngày rưỡi nữa.
Ngay cả như vậy, trong vài tuần vừa rồi, tôi phát hiện ra một điều
là mũi mình rất nhạy với não người. Tôi có thể ngửi thấy mùi não
của những người xung quanh, và tuyệt đối có thể ngửi thấy mùi não
trong thi thể người chết.

Thậm chí còn chẳng thành vấn đề nếu xác chết bị phân hủy

quá đến nỗi bộ não không thể đánh chén được nữa. Não bị thối rữa
rất nhanh - vài ngày bên ngoài phòng lạnh là thường chẳng còn lại gì
nhiều, ngoài một nắm nhớp nháp xám xịt kinh tởm, nhưng tôi vẫn
có thể ngửi thấy mùi của nó.

Nhưng với thằng cha thối hoắc ở đây thì hầu như chẳng có

mấy.

“Này Derrel”, tôi nói, cố hết sức để giọng nói được dễ nghe, bình

thường và thản nhiên, mặc dù một cảm giác bất an kỳ lạ đang luồn
lách trong tôi. “Có suy đoán gì về nguyên nhân cái chết không?”

“Chờ một lúc rồi bọn anh sẽ xem có thể tìm thấy gì”, anh ấy trả

lời trong khi viết thêm vài ghi chú lên tập hồ sơ, sau đó đặt nó
xuống bàn và kéo găng tay ra. “Với lượng phân hủy và toàn bộ số
nước dịch xung quanh gã này, sẽ rất khó để khẳng định gã chết ra
sao trừ khi có một chấn thương rõ rệt nào đó vẫn còn hiện rõ.”

Tôi không đáp lại câu nói ấy. Tôi biết bọn tôi sẽ phát hiện ra

điều gì. Ít nhất thì tôi chẳng thể nghĩ ra lời giải thích nào khác.
Nhưng khi xoay cái xác lại, tôi cảm thấy nhẹ nhõm đến kỳ cục khi
mình không tưởng tượng ra điều ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.